Chưa bao giờ, trong vòng 6 ngày, tôi phải chứng kiến 3 thất bại đớn đau đến thế. Đây là một điều dường như quá sức chịu đựng với những Cule xưa nay vốn chẳng lấy gì làm mạnh mẽ kiên cường. Barça ngã xuống, như một người anh hùng bỗng nhiên gục xuống trong trận đánh lớn của cả cuộc đời khi đang có phong độ sung mãn nhất, được đặt nhiều hi vọng về việc lập nên một kỳ tích nhất.
Đội bóng của tôi đã thua theo cách đau xót nhất, nghiệt ngã nhất, kém may mắn nhất.
Mở đầu là bàn thắng ở phút bù giờ hiệp 1 ở lượt đi, trong một trận đấu mà đối thủ chơi kỷ luật, nghiêm túc, mà quan trọng hơn cả, là chúng ta quá đen đủi đến mức tự thua.
Nhát kiếm thứ 2 là việc thua trận trong trận cầu quan trọng bậc nhất giải quốc nội, trước một đối thủ không bao giờ được phép thua, trên thảm cỏ bao nhiêu năm nay ghi dấu những bước chạy tự hào xanh đỏ, và là nỗi khiếp sợ của bất kỳ đoàn khách nào đặt chân đến. Và chúng tôi đã thua, đau xót hơn, trước một tay HLV bấy lâu nay trong mắt chúng tôi muôn đời chỉ được nhìn nhận như một kẻ thông ngôn, bởi bàn thắng của một cầu thủ đã có tất cả, trừ việc được ăn mừng trên thánh địa của chúng tôi trước một trăm nghìn người. Chúng tôi đã buông cuộc chiến dài ba mươi tám vòng đấu ở trên chính ngôi nhà của mình như thế.
Nhát kiếm kết liễu, nghiệt ngã thay, vẫn tiếp tục xuyên vào trái tim chúng tôi ngay trên Camp Nou rực rỡ. Barça đã không thể có những cơ hội đi tiếp nào tuyệt vời hơn như thế, với 2 bàn thắng dẫn trước, hơn 1 người, và ngay sau khi lợi thế có chút sứt mẻ thì lại có một cơ hội ghi bàn không thể tuyệt vời hơn như thế. Nhưng chúng tôi đã tuột khỏi tay tất cả, để có thể một cách hoàn hảo nhất, đổ lỗi thất bại này cho 2 từ Định mệnh!
Chúng ta có thể vin vào lời nguyền Champions League.
Về việc ngôi sao thứ 9 chưa sẵn sàng xuất hiện
Về con số 14 chưa sẵn sàng để bị phá bỏ
Để xoa dịu nỗi đau của chính bản thân mình
Nhưng tôi, trong những thất bại đó, đã kịp nhìn thấy một Barça khác.
Một Barça kém may mắn, như một thiên thần gục ngã trước cửa thiên đường với mọi điểm đích của trái bóng đều là xà, cột.
Một Barça bỗng dưng mong manh khi để thua ngay sau khi ghi được bàn thắng.
Một Barça yếu đuối và bất cẩn đến mức toàn để lọt lưới trong những phút bù giờ.
Một Barça bất lực trước những đối thủ kỷ luật, nghiêm túc và chuyên nghiệp.
Trong những giây phút đó, tôi lờ mờ nhận ra đó chính là đội bóng cuồng nhiệt lãng mạn và mong manh của những ngày đầu tôi đem lòng yêu mến. Không còn là tiqui-taka được người người ngày ngày ca tụng, Barça trở về nguyên vẹn là một đội bóng yếu đuối, dễ bị tổn thương và cần rất nhiều tình yêu. Trước một Barça như thế, tình yêu bản năng rất phụ nữ trong tôi được lớn dậy hoàn toàn. Vì tôi luôn khát khao được dành tình yêu của mình cho những người cần đến nó.
Ơn Chúa, Barça bây giờ chính là Barça tôi yêu, trọn vẹn!
Tôi nhận ra điều đó, khi rơi nước mắt trên suốt con đường đi làm sáng nay.
Có đôi lời muốn gửi cho Thiên thần của tôi: Chúng ta không thể tránh khỏi những khoảnh khắc gục ngã trước cửa Thiên đường. Và chị tin rằng, Thiên thần của tôi sau cú ngã này sẽ tiếp tục đứng dậy, chói lòa như em sinh ra để như thế!!
Có đôi lời gửi tới bạn bè của tôi: Chúng ta đã yêu Barça bao lâu nay và còn vô cùng nhiều lâu nữa. Trong bốn năm chục năm tới của cuộc đời, đội bóng của chúng ta rồi sẽ lại thua, có thể còn bi hùng hơn cả cách gục ngã trong 6 ngày qua. Nhiệm vụ của chúng ta là đứng lên, hàn vết thương này lại. Để tiếp tục có lòng can đảm đón nhận những nhát kiếm xuyên thấu trái tim tiếp theo.
Được đau đớn bởi tình yêu của mình, chẳng phải cũng chính là niềm hạnh phúc?
Visca el Barca,
Visca el Catalunya!!!
or post as a guest
Be the first to comment.