Piqué: “Tôi không đếm mình đã giành được bao nhiêu chiếc cup”

Phỏng vấn
Typography
  • Smaller Small Medium Big Bigger
  • Default Helvetica Segoe Georgia Times
 
Gerard Piqué đã chia sẻ cảm giác của mình theo từng cung bậc về cuộc sống tại FC Barcelona và khoảng thời gian thi đấu cho Manchester United trong cuộc phỏng vấn độc quyền với Barça TV trong chương trình Estacio.

Trung vệ của Barça đã nhìn lại những năm vừa qua và hướng về thời gian sắp tới. Anh tâm sự về những chiến thắng cùng khoảng thời gian ở Barça cũng như phản ánh mối quan hệ với Sir Alex Ferguson và Roy Keane ở MU.

Sự nghiệp của anh có vẻ phát triển rất nhanh. Anh cảm thấy sao?

Hihi, công nhận là nhanh thật, tôi cũng không ngờ nữa. Đôi khi bạn cố nhìn lại những gì đã xảy ra, những hoàn cảnh bạn rơi vào, khoảng 2 hay 3 năm vừa qua, và bạn nhận ra rằng mọi thứ đã thay đổi rất nhanh, bạn không đủ thời gian để ngồi lại để đánh giá xem chúng như thế nào? Tất cả đều thanh đổi một cách chóng mặt và bạn không nhận ra được là nó lại nhanh đến như vậy. Nhưng thú thật là tôi cảm thấy rất hài lòng và muốn mọi thứ tiếp tục như vậy và cứ như thế.

Ở tuổi 23 anh có bao giờ xem lại coi mình đã đạt được những gì chưa? Anh đã giành được 8 chiếc cup và rinh luôn cả chức vô địch thế giới cùng đội tuyển TBN.

Sự thật là tôi cũng không nghĩ nhiều về điều đó đến như vậy. Tôi sẽ làm vậy khi tôi về hưu bởi vì lúc đó sẽ có nhiều thời gian hơn để nghĩ về nó. Bây giờ tôi chỉ tập trung vào hiện tại và nghía một xíu về tương lai. Những thứ đã xảy ra mang đến cho ta những kỉ niệm tuyệt vời nhưng bạn không thể cứ sống mãi với những hoài niệm đó. Ta phải tiếp tục và tiếp tục.

Động cơ nào thúc đẩy anh có thể chiến thắng mọi thứ?

Thật là không dễ nhưng khi bạn chiến đấu hết sức thì mọi việc đều có thể xảy ra và lúc đó ta sẽ có nhiều khoảnh khắc đáng nhớ mà tận hưởng bởi đơn giản những điều bạn đã làm là số 1, là tất cả. Và bạn muốn như thế một lần nữa để cảm nhận cái hạnh phúc mà bạn từng có đó là khi bạn chiến thắng.

Anh muốn lập lại điều gì nào?

À, dĩ nhiên là 'cú ăn ba' rồi, cả 6 chiếc cup mùa trước nữa dù bạn biết rõ là điều đó khó mà đạt được lần nữa. Điều đó là lần duy nhất trong lịch sử và tất cả đều biết là làm lại nó khó như thế nào.

Khi anh quay lại Barcelona năm 2008, anh có nghĩ là tất cả sẽ như 2 năm vừa rồi không?

Từ lúc thấy chất lượng nơi đây tôi đã quan niệm rằng 'bất cứ gì cũng có thể xảy ra' vì thế tôi rất tự tin khi đứng bên cạnh các đồng đội. Có điều bạn không nên kỳ vọng rằng mình có thể chiến thắng được tất cả. Không ai từng có thể làm được điều đó và không có người nào tưởng tượng được là chúng tôi có thể làm được. Nhưng mọi thứ bắt đầu khá suôn sẻ và chúng tôi đã đi trên con đường không thể tuyệt hơn và các bạn đã thấy chúng tôi đã đạt được tất cả. Vào khoảng tháng 3 và tháng 4 khi chúng tôi còn thi đấu, đó là thời điểm bạn dồn sức cho cuộc chiến giành lấy danh hiệu, lúc đó mọi thứ đầu tốt đẹp cho chúng tôi. Ở C1 lúc đó, chúng tôi có bàn thắng quý hơn vàng của Iniesta còn tại Copa, nhờ có Pinto cứu thua trước Mallorca...đó là những khoảnh khắc cực kỳ quan trọng mà chúng tôi đã được thần may mắn phù hộ để có thể chiến thắng.

Khi giành được danh hiệu đầu tiên thì anh đã tận hưởng cảm giác ở đâu?

Đó là khi chúng tôi quay lại phòng thay đồ, la hét, chụp hình đại loại thế, cũng bình thường như như mọi hôm thôi.

Anh có theo dõi buổi họp báo không?

Có chứ, nhiều nữa đằng khác. Tôi là cầu thủ mà nên cũng phải theo dõi thường xuyên và tôi thích là người được thông báo.

 
Còn bóng rổ thì sao nhỉ? Có không?
 
Tôi rất thích bóng rổ và một số môn khác như bóng ném và khúc côn cầu. Vấn đề là tôi không có nhiều thời gian để chơi hay theo dõi chúng nhiều. À, tôi thích bóng rổ hơn.

Anh cũng chơi bóng rổ khá cừ nhỉ?

Năm ngoái tôi đã về nhì trong cuộc thi bóng rổ giữa các đồng đội với nhau. Busquets thắng nhất nhưng tôi sẽ cố vươn lên vị trí ấy.

Theo anh thì nên kí hợp đồng với cầu thủ nào cho đội bóng?

Juan Navarro khá đắt nhưng có anh ta thì cũng rất tuyệt. Anh ta chơi tốt đấy nhưng mà giá hơi đắt. Nếu mua anh ta thì CLB sẽ phải mua ít lại như thế thật khó.

Bây giờ ta bàn về những người có tầm ảnh hưởng với anh nhé. Nếu tôi nói ra một cái tên thì anh có thể đưa ra suy nghĩ của mình ngay lập tức nhé. Rodolfo Borrel?

Ông ấy là người đã dạy tôi biết cách chơi đá banh. Cha tôi là người đã quăng cho tôi trái banh và cứ để tôi chơi với nó. Sau đó tôi gia nhập Barça và chính cha là người đã dạy cho tôi cách thi đấu như bây giờ. Nhiều thứ ông ấy đã dạy tôi, làm sao để giữ được trái bóng phía sau lưng, rồi đối xử với trái bóng thật tốt và không bao giờ đá nó mà không có lý do, cha đã dạy tôi tất cả.

Bojan Krkic?

Cậu ấy còn khá trẻ và sự nghiệp chỉ mới bắt đầu. Cậu ấy vốn đã là tay săn bàn bẩm sinh và là người đồng đội tốt, còn là một torng những người bạn tốt của tôi nữa. Anh ấy rất tự hào khi có mặt ở Barça.

Mọi người nói anh hơi điên điên?

Có lẽ lúc điên nhất là tại Club World Cup ở Abu Dhabi. Chúng tôi đạt được chiếc cup thứ 6, chúng tôi đã làm được điều đó. Còn trận hạ gục Real 2-6 nữa, lúc đó không thể nào quên được và 3 ngày sau tại Stamford Bridge lượt về bán kết C1, bạn không có nhiều thời gian để có thể cảm nhận tất cả. Có rất nhiều cảm xúc và chúng đều tuyệt vời nhưng thời gian quá ngắn ngủi nên hầu như chúng rất mờ ảo và sau đó bạn mới nhận ra những điều mình đã làm được.

Anh đã có cho mình rất nhiều khoảnh khắc tuyệt vời, nhưng ngược lại cuộc sống của ta đôi lúc không như ta nghĩ. Đó là khi anh rời Barça, chuyện gì đã xảy ra. Anh có đi đâu cho thoải mái không? Rạp chiếu phim chẳng hạn?

Có, nhưng thay vì đi vào ngày chủ nhật, tôi lại đi vào thứ 2 và thứ 3. Bạn biết là sẽ có nhiều người thấy bạn và bạn không thể coi như không có gì được nhưng nó vẫn xảy ra và bạn phải quen với việc đó.

Những điều gì lạ lẫm nhất đã diễn ra với anh, anh chia sẻ chứ?

Tôi nhớ có lần đi mua đồ ở trung tâm thành phố, tôi cũng không rõ là khi nào nữa. Lúc đó tôi đang đứng xếp hàng rồi cuối cùng phải đi về và quay lại vào một ngày khác bởi vì lúc đó có quá nhiều người vây quanh tôi. Bạn sẽ chẳng làm được gì khi một người chụp hình với bạn rồi sau đó mọi người nhận ra và...! Bình thường thì bạn có thể không chú ý nhưng nếu đã có một người nhận ra thì nhiều người khác cũng sẽ nhận ra, tốt nhất là nên chuồn.

Anh có hay đùa không?

Có, một chút thôi.

Anh có phiền nếu ai đó gọi anh là anh chàng thích đùa không?

Không hề, thực tế là năm đầu tiên tôi đùa khá nhiều và tôi thích thế, sau này thì tôi nhận ra rằng chỉ nên đùa với các đồng đội như Alves, Xavi và một số khác.

Còn Bojan?

À, dĩ nhiên! Anh ta còn trẻ và cần phải 'đụng chạm' nhiều.

Anh có mê tín trước mỗi trận đấu không?

À, tôi chào sân bằng cách nhảy co chân phải lên 2 lần, sau khi chụp hình toàn đội xong thì tôi nhảy thêm 3 cái nữa và tôi chuyên mặc áo tay dài khi thi đấu. Đó là những thứ bạn phải có trong đầu, không thể phá vỡ bởi vì nó là thói quen.

Anh sẽ ăn mừng như thế nào nếu ghi bàn vào lưới Real Madrid?

Tôi cũng không biết nữa, điều dó sẽ xảy ra thôi. Gặp Madrid có rất nhiều cảm xúc mãnh liệt mà bạn cần phải tập trung chứ không được nghĩ về nó nhiều. Trong trận thắng Real 2-6 khi tôi ghi bàn, mọi thứ diễn ra như việc tôi đã ghì chặt áo của mình, tôi không nhớ lúc đó thế nào, không nhớ mình đã làm gì và tôi phải về xem lại trên TV.

*Thời gian tại Manchester United


Manchester United là nơi anh chính thức bước vào con đường bóng đá chuyên nghiệp. Chắc anh đã học hỏi ở đó rất nhiều?
 
Vâng, đúng như vậy. Bạn không thể chỉ chơi theo cái cách mình thích mà còn phải học hỏi nhiều điều từ các cầu thủ khác, từ HLV và từ các tình huống sai lầm. Khi bạn muốn thi đấu và bạn biết rằng mình không thể làm được nhiều điều như bạn muốn thì đó quả thật là giai đoạn tồi tệ mà bạn phải đương đầu để vượt qua. Thành thật mà nói, nó tác động khiến tôi chỉ muốn ở một mình, nhưng cũng giúp tôi trưởng thành hơn.
 
 
Còn Sir Alex Ferguson thì sao? Anh có nhớ lần đầu tiên 2 người nói chuyện với nhau?
 
Khá tuyệt. Lần đầu chúng tôi gặp nhau tôi có cảm giác rất gần gũi và chân thành. Khi đó tôi chỉ mới 17 tuổi và khi tôi tự tìm đến gặp ông ấy tôi rất hồi hộp nhưng dần dần thì Alex cũng giúp tôi bình tĩnh hơn. Với tôi thì Alex như người cha thứ 2 của mình vậy bởi gia đình tôi tận Barcelona và tôi ở đó chỉ có một thân một mình, chính ngài đã giúp đỡ tôi mọi mặt một cách rất thuần thục và tận tình.

Ông ấy cho anh lời khuyên gì trước khi anh quay lại Barcelona không?

Không, chỉ đơn giản là Alex muốn kí hợp đồng với tôi. Ông ấy hiểu rõ lý do tại sao tôi lại muốn quay về Barça đến như vậy, vì đó là ao ước cả đời của tôi và Alex đã chúc tôi may mắn khi ra đi. Sau đó Ferguson có gửi cho tôi và gia đình một bức thư bày tỏ sự tiếc nuối khi đã để tôi ra đi nhưng dẫu sao quyết định đó cũng đã được đưa ra và ông ấy hài lòng về những gì tôi đã thể hiện.

Anh đã chơi bên cạnh các ngôi sao của Manchester United như Vidic, Rio, Rooney và Ronaldo?

Tôi học hỏi rất nhiều từ Rio và Vidic, những người đàn anh của tôi. Chơi bóng bên cạnh họ là một trải nghiệm có một không hai, họ giúp tôi rất nhiều khi ra sân, cách di chuyển, kiểm soát vị trí, ra những quyết định chính xác và đọc tình huống, tất cả đều là kinh nghiệm quý báu mà bạn có thể áp dụng nó bất cứ đâu.

Còn Roy Keane? Huyền thoại của Manchester này thì sao?

Anh ấy là người có tầm ảnh hưởng nhất trong phòng thay đồ mà tôi từng thấy. Tôi từng nhiều lần ở trong phòng thay đồ với nhiều cầu thủ chủ chốt nhưng tôi nhớ là trong lúc giải lao giữa hiệp đó thì chỉ có Keane là cất tiếng nói, duy chỉ anh ấy, Ferguson đứng một bên còn anh ấy thì 'thao thao bất tuyệt'. Anh ta tác động đến tôi khá mạnh.

Chuyện gì với chiếc điện thoại di động và Keane?

Tôi thường cất nó trong túi đồ mà tôi hay mang theo mỗi lần thi đấu cùng Manchester, tôi treo giỏ lên và cài điện thoại ở chế độ rung. Không hề có tiếng động gì cả, chỉ rung nhẹ mà thôi, Keane không thích dt di động trong trong phòng thay đồ, bạn phải tập trung trước trận đấu khoảng một giờ, rồi bỗng dt rung lên và anh ấy chú ý đến điều đó, thế là một chút to tiếng xảy ra.

Sau đó?

Anh ấy biết nó là của tôi và đề nghị tôi tắt máy.

Anh vẫn tôn trọng anh ấy chứ?

Vâng, đặc biệt là lúc đó nữa, tôi chỉ mới 17, còn quá trẻ. Ở Anh, cầu thủ lớn tuổi luôn giành được sự tôn trọng tối đa của mọi người vì họ từng trải hơn mà. Ở TBN cũng vậy thôi, nhưng mối quan hệ đó dễ dãi hơn ở Anh, nơi rất phức tạp trong các mối quan hệ và bạn phải tôn trọng những cầu thủ lớn hơn mình.

Laura Aparicio

Write comments...
or post as a guest
Loading comment... The comment will be refreshed after 00:00.

Be the first to comment.