...
Buồn. Buồn lắm. Không nhớ nổi lần cuối cùng buồn như thế này là bao giờ nữa.
Tôi đã khóc như 1 đứa trẻ. Cảm giác như có gì đó trong người đã chết, như thể có ai thò tay vào lồng ngực bóp lấy trái tim mình vậy.
...
Yêu Barça từ hồi mới tập tọe xem đá bóng. Như một định mệnh vậy, cũng là trận đấu với Chelsea. Nào lúc đó đã biết bật tường-đập nhả hay xe bus 2 tầng 3 tầng gì. Chỉ nghe và xem loáng thoáng trên báo TT&VH về 1 trận đấu sinh tử của 1 đội bóng mà lượt đi đã thua 1-3 trên sân khách rồi tò mò thôi. Ngay lập tức choáng ngợp trước hình ảnh các CĐV tạo thành dòng chữ 2-0 trên khán đài. Đó có lẽ vẫn là 1 trong những hình ảnh bóng đá đẹp nhất mình từng biết. Không phải 2-0 trong 90 phút, mà là 5-1 trong 120 phút. Và mình cũng sướng như thể vừa được bố mẹ cho 5000 mời cô bạn cùng lớp đi ăn chả nướng vậy.
12 năm đã trôi qua. Thăng có, trầm có. Có những phút giây đê mê như khi Ronaldinho biến hàng hậu vệ Hoàng gia thành trò cười, những khoảng khắc tột đỉnh vinh quang như lúc Belletti kết liễu Arsenal trong 1 chiều Paris mưa tầm tã, cả những khoảng lặng tê tái như khi Barça bất lực trước Inter sau mùa ăn 6 huyền thoại. Nhưng tình yêu thì vẫn thế, không hề sứt mẻ. Những đỉnh cao là lúc nâng chén chúc mừng sau bao nỗ lực không mệt mỏi, những thất bại là lúc để thử thách tình yêu thực sự mình đã trót trao cho đội bóng đại diện của xứ sở cách nơi mình đang sống nửa vòng trái đất. Thật kì diệu phải không, khi mà càng sau thử thách, mình càng nhận ra tình yêu của mình lớn lao biết chừng nào.
Báo chí có thể ví von Barça với một cỗ máy chiến thắng, 1 bộ khung hoạt động theo toan tính và tiệm cận mức hoàn hảo, nhưng Barça là Barca, và nếu đánh mất khả năng đem lại xúc cảm thực sự cho người xem, đó không còn là Barça nữa. Cú ra chân của Iniesta 3 năm trước đáng nhớ bao nhiêu, thì hình ảnh Messi cúi đầu gần như bật khóc sau khi Torres lạnh lùng vượt qua Valdes hôm qua khó quên bấy nhiêu. Đó là Barça của chúng tôi. Chúng tôi đã thua, nhưng bổn phận của chúng tôi, chúng tôi đã hoàn thành trọn vẹn. Không có ai bỏ cuộc, không có ai dừng lại 1 phút để nghỉ ngơi. Không có cỗ máy chiến thắng nào, chỉ có những chiến binh, những người anh hùng đã dốc đến những giọt mồ hôi cuối cùng để giữ gìn bản sắc của màu áo mình mặc trên người. Có lí nào lại không tự hào cho được.
Tạo hóa nghiệt ngã quá. Camp Nou, pháo đài tưởng chừng không thể bị đánh sập, nơi đã nuôi dưỡng ước mơ La Liga tưởng chừng tắt ngấm từ cách đây mười mấy vòng đấu, cuối cùng lại là nơi chôn vùi những hi vọng cuối cùng của mùa giải chỉ trong vòng 3 ngày. Số phận đã lấy đi của Barça quá nhiều thứ, mà nếu trong nhiều trường hợp khác, có lẽ tất cả đã chấm dứt từ lâu rồi. Có người nói chúng ta đã quá ngây thơ thì cố gắng cho tất cả mục tiêu của mình, nhưng xin lỗi, chúng tôi là thế. Đau đớn đấy, nhưng có trong đau thương người ta mới tìm thấy nhau, có gian nan thì tình yêu thực sự mới được mài giũa.
Xem Barca, có một điều khác hẳn những đội bóng còn lại, đó là sau vinh quang tột đỉnh, chúng ta thường chẳng giữ lại cho mình cái gì. Đã mất, là mất tất. Để rồi sau đó lại đi tìm lối đi mới, và lại đưa người hâm mộ vào một "hành trình vĩ đại" mới. Chúng ta đã thua tại Camp Nou, nghĩa là chúng ta sẽ phải bắt đầu lại tất cả từ đây, từ chính ngôi nhà của mình. Hãy nhớ lấy khoảnh khắc cả sân Camp Nou gầm lên ca khúc Cant del Barca, nhớ lấy hình ảnh 2 Culé hôn lên huy hiệu Barça sau khi trận đấu kết thúc. Đó là minh chứng cho tình yêu và niềm tin vẫn vẹn nguyên. Ngày mai sẽ bắt đầu từ ngày hôm nay. Tất cả chúng tôi đều tin các anh, chắc chắn thế.
Tôi đã khóc, nhưng giờ, tôi mỉm cười. Vì tôi biết...
...giống như phượng hoàng, từ tro tàn, Barça sẽ hồi sinh, mạnh mẽ và rực rỡ hơn bao giờ hết.
Visca el Barça
Visca el Catalunya!!!
VanHelsing
or post as a guest
Be the first to comment.