Thua 3 bàn trắng trên sân nhà trong trận đấu lượt về vòng Bán kết Champions League. Tổng tỉ số sau 2 lượt trận là 7 – 0. Đó là những gì đã xảy ra với FC Barcelona và chúng ta đêm qua!
Thật ngạc nhiên, vì đây là lần đầu tiên sau một thất bại, mà chính xác là thất bại cay đắng nhất mình trực tiếp chứng kiến, tôi hoàn toàn can đảm và bình tĩnh xem, đọc tường tận, đầy đủ những gì được đăng bởi truyền thông và dư luận. Không hề có một mảy may xót thương hay thông cảm, tất cả là một sự hả hê. Và những câu chữ gai góc nhất, hằn học nhất, vô nhân đạo nhất được đồng loạt tung ra đối với đội bóng này. Những người viết báo thi nhau miệt thị, dè bỉu theo cách hăng hái, say mê hơn rất nhiều những ngày chính họ từng đua nhau ngợi ca. Phải nói rằng, vốn từ để chế giễu của họ phong phú hơn nhiều so với khả năng viết bài tôn vinh. Còn fan của những đội bóng “chỉ” thua 0-2 trên sân nhà, đã vui mừng kết luận “Barca chết đi để lại gì”? Hoặc fan những đội bóng cũng từng đá trên sân vận động này, 90 phút không có nổi 1 cú sút bỗng dưng mạnh miệng tuyên bố: “Barca không (xứng đáng) được giống chúng tôi”! Tôi dành cho tất cả bọn họ một nụ cười độ lượng!
Nhưng xôn xao hơn, là thế giới của các fan Barça hoặc những người tưởng mình là fan Barca. Họ kêu gào, họ chê bai, họ đòi thay người nọ đuổi người kia. Họ đã được ăn những món ăn quá ngon trong vòng 5 năm đổ lại, mà không biết rằng 107 năm trước đó, đội bóng mới chỉ chạm vinh quang 1 lần, sau biết bao tủi cực đắng cay. Không có họ, Barça không chết. Và nếu không có Barca, họ có thể lập tức tìm những đội bóng mới để được thỏa sức tung hô thì đó là điều hạnh phúc cho cả đôi bên.
Còn với chúng ta, những người đón nhận thất bại đau xót này một cách bình thản, hãy cùng chuẩn bị tinh thần cho một cuộc đại cách mạng, bắt đầu từ tư tưởng của chính mình. Sẽ có thể phải trải qua nhiều thất bại nữa, ta mới lại được nếm men say chiến thắng. Nhưng nếu còn dành trái tim cho đội bóng này, thì đừng bao giờ quay lưng lại. Messi “tắt điện”, Tito “bất lực”, Xavi “hết thời”, Pique “bỏ đi”, và những người còn lại là “đáng thất vọng” thế nào đi chăng nữa, thì họ vẫn là hiện thân của sắc Azulgrana, màu sắc chúng ta nguyện suốt đời yêu mến, những người đã làm nên một trong những trang sử hào hùng và vĩ đại nhất của đội bóng này!
Những kẻ sinh ra để bò thì không bao giờ biết bay, tôi tin là như thế. Hôm nay, Phượng Hoàng đã gãy cánh và bốc cháy, kết thúc một chương đẹp đẽ, vĩ đại vô tiền khoáng hậu. Và Barça sẽ hồi sinh từ chính đống tro tàn này. Để tiếp tục kiêu hãnh giương đôi cánh chao liệng trên bầu trời, theo cách cuồng nhiệt, lãng mạn nhất. Và chúng ta, hãy cứ tiếp tục sự đắm say, cho dù hôm nay là trong nước mắt!
or post as a guest
Be the first to comment.