Cứ yêu đi

Champions League
Typography
  • Smaller Small Medium Big Bigger
  • Default Helvetica Segoe Georgia Times

Xuân Diệu bảo “yêu là chết trong lòng một ít” quả chẳng sai chút nào. Bởi trái tim con người có lẽ chỉ an toàn trong lồng ngực của chính họ mà thôi. Một khi bạn đã lấy nó ra để trao vào một bàn tay khác, thì bạn đã đồng thời dâng cho họ quyền làm tổn thương nó rồi. Thế nhưng sao con người chẳng bao giờ có thể ngăn mình đừng yêu nữa?

Với những người đã trót trao trọn trái tim mình cho người khổng lồ xứ Catalan, hai tuần vừa qua có lẽ như một cơn ác mộng dai dẳng và tàn nhẫn. Sau nửa đầu mùa bóng liếm gót giày càn quét khắp đất nước ven bờ Địa Trung Hải rồi mở rộng hằn in dấu chân chinh phục lên cả trời Âu, viễn cảnh một mùa bóng bội thu trước mắt đoàn quân Blaugrana đã hiện lên rạng rỡ.

Ấy là khi mà Liga gần như chỉ còn chờ ngày tận tay rước về làm giàu thêm cho phòng truyền thống, đồng thời mở ra thênh thang những con đường để tính toán vun vén cho đấu trường châu Âu. Ấy là khi mà Cúp nhà vua, phần bổ sung cho giấc mơ đẹp đẽ này tưởng chừng cũng đã nằm gọn trong tầm nắm trước bối cảnh đại kình địch lâm vào khủng hoảng nhiều bề, nội bộ lục đục, phong độ trồi sụt, thủ môn chính dính chấn thương dài hạn…những kỷ lục liên tiếp bị đạp đổ và vị thế bề trên vững chãi ở mọi mặt trận đã tạm che lấp những nỗi lo mơ hồ từ những chiến thắng nhọc nhằn sít sao trước những đối thủ chưa thể gọi là xứng tầm, hay những sai lầm từ cá nhân đến hệ thống của hàng phòng ngự. Quả thực, ánh hào quang của thành tích đã chứng tỏ nó đủ sức lấn át những vết nứt cho dù là không nhỏ. Cộng hưởng cùng sức gió đáng sợ của cơn bão truyền thông với những lời tung hê có cánh, đã có lúc khiến người ta tưởng con thuyền này có thể bay đến bất cứ nơi đâu mà không cần người lái, cũng chẳng cần bỏ công hàn kín những vết rạn để lại từ cả mùa trước. Gã khổng lồ kiêu hãnh đã bước vào giai đoạn then chốt của mùa giải ngất ngây phơi phới như vậy đấy. Để rồi trong vòng chưa đầy hai tuần, gã bất ngờ chịu bị tạt liền ba gáo nước lạnh mà không kịp đưa ra phương án nào tránh đỡ. Ba gáo nước lạnh tựa ba hũ mực đen hắt vào giấc mơ đang rất hồng của người hâm mộ đội bóng đỏ lam.

Cúp nhà vua đã mất rồi, điểm tại Liga cũng chẳng giữ được trong trận cầu danh dự ngay trên thánh địa Camp Nou. Nhưng oái oăm thay, đòn giáng nặng nề nhất, thấm thía nhất lại không phải sản phẩm của bầy kền kền, mà chính là vòng bảo vệ mang tên catenaccio của người Ý nơi đang cất giữ rất an toàn tấm vé vào vòng tứ kết đấu trường châu lục. Mùa giải đầy hứa hẹn ngày nào giờ đây đã khép cửa rất hẹp trước mắt đoàn quân chinh phục Azulgrana. Tiếc là độ lớn của những vết rạn chỉ nhìn được rõ khi mà ánh hào quang không còn nữa. Chúng ta đã tự hào mình sở hữu một cỗ máy ghi bàn cực khủng mà đã vô tình hay cố tình quên đi rằng khó có nhà máy nào sống được mãi nhờ một cỗ máy đơn lẻ. Phong độ sa sút của hàng loạt trụ cột cùng sự vô duyên, bạc nhược đến khó hiểu của những mũi công chính không thể mãi được che chở, gồng gánh bởi độc một đôi vai. Giờ đây, sau trận thua hai bàn không gỡ trên sân nhà của một AC Milan vừa thay máu, đồng nghĩa với việc tự bước một chân ra khỏi nhà thi đấu Champions League, có lẽ sẽ không quá nếu nói các chàng trai của chúng ta cần đến một phép màu để hất bay AC Milan chỉ với một chân trụ còn lại. Phép màu ấy, liệu có phải cuộc cách mạng siêu tấn công 3-3-4 mà thầy trò Roura (hay Tito) sẽ tổ chức nhằm phá vỡ bức tường thành catenaccio mà trong cuộc đối đầu mới rồi họ thậm chí còn không bắn nổi vào đó đến một viên đá? Hay ấy là sự trở lại của những Villa, Sanchez hay Xavi với sức mạnh ngày nào họ từng phô diễn?

Đúng, chúng ta cần có một chiến thuật hoàn hảo. Chúng ta cần có một phong độ tuyệt vời. Nhưng người viết bài này cho rằng, cái gọi là phép màu ấy lại đến từ niềm tin. Không điều kỳ diệu nào có thể trở thành hiện thực nếu người làm nên nó không có niềm tin. Chúng ta hận thứ bóng đá phản bóng đá của Chelsea đã cướp đi của người xứng đáng hơn tấm vé vào chung kết, mà không muốn thừa nhận rằng với niềm tin vào bản thân, vào chiến thuật, họ đã đứng vững đến phút cuối chỉ với đúng 10 người. Chúng ta chế giễu MU hay ăn rùa mà quên không ngợi khen rằng với niềm tin làm nên tinh thần thép và sự lì lợm, họ đã xô ngã Bayern Munich ngay trước cửa thiên đường để giật lấy về tay mình chiếc cúp bạc danh giá. Hàng loạt cầu thủ Barcelona đăng đàn thể hiện sự tự tin vào trận đấu sắp tới, không chỉ bởi họ muốn củng cố thêm niềm tin ở bản thân, mà chính là bởi họ còn cần được tiếp thêm niềm tin nơi người hâm mộ. Bước tường thành kiên cố ấy nếu không thể bị xô đổ bởi niềm tin của mười một người, thì nó sẽ bị san phẳng bởi niềm tin của hàng triệu người.

Người ta nói, niềm tin là một trong những yếu tố cơ bản nhất của tình yêu. Chỉ vài ba trận thua đã vứt bỏ niềm tin, quay lưng lại với thứ mình từng khoe khoang là tình yêu, cũng chẳng khác chi những kẻ vụ lợi thấy tiền thì thắm thiết rồi hết tiền thì lạnh lùng vậy. Phải, chúng ta tin và chúng ta đã từng thất vọng đấy. Chúng ta yêu, và chúng ta đã bị tổn thương đấy. Nhưng chẳng phải con người chọn tiếng yêu là để được trải qua những cung bậc cảm xúc như vậy hay sao? Sẽ thật tuyệt vời nếu chúng ta có thể đi tiếp. Sẽ rất tự hào nếu chúng ta cho dù phải dừng bước vẫn đã cống hiến một trận đấu thăng hoa. Và vẫn sẽ hạnh phúc cho dù không thể hóa giải catenaccio, bởi chúng ta đã có thêm được 90 phút ở bên chốn ta gửi trao trọn trái tim mình.

{xtypo_rounded2}Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy

Ta có thêm ngày nữa để yêu thương{/xtypo_rounded2}

Write comments...
or post as a guest
Loading comment... The comment will be refreshed after 00:00.

Be the first to comment.