Chương 4: Đồng nghiệp với nhóm đầu

Xavi
Typography
  • Smaller Small Medium Big Bigger
  • Default Helvetica Segoe Georgia Times

Tháng 7/1997, Joan Martinez Vilaseca, người phụ trách tất cả các nhóm cantera của Barcelona, đã nói với tôi rằng, tôi được nhảy vượt cấp lên thẳng Barca B, thay vì Barca C. Vài ngày trước, Villa đã thông báo cho tôi quyết định đó, và tôi đã hoàn toàn sẵn sàng cho việc gia nhập đội II với sự dẫn dắt của HLV mới - José Maria Gonzalvo. Vào thời điểm đó, Villa đã không nói với tôi bất cứ điều gì.

Sau này tôi được biết rằng, Villa đã sẵn sàng cho việc huấn luyện đội B, nhưng Serra Ferrer đã điều chuyển ông xuống Barca C. Dù sao tôi cũng không hề đơn độc trong cuộc hành trình ở đội dự bị. "Đồng đảng" của tôi gồm Luis Garcia và Antonio Hildaldo.

Trước khi bắt đầu mùa giải mới, tôi đã bị rơi vào trạng thái của chủ nghĩa siêu thực. Bây giờ tốt hơn hết là nên nói ra, nhưng lúc đó thực sự là một bi kịch. Tôi đã đứng trên bậc thang của xe buýt và chuẩn bị cùng Đội tuyển trẻ Quốc gia đến Andora, nhưng có một cuộc gọi từ CLB thông báo rằng, tôi không được đi đâu hết, một khi chưa ký hợp đồng với "Barca". Có lẽ chủ tịch Nunez không muốn lặp lại "bi kịch Gerard", cầu thủ đã chuyển đến Valencia hoàn toàn miễn phí. Bởi vậy, Nunez yêu cầu tất cả các "cantera" ký hợp đồng chuyên nghiệp. Trong tình hình rối loạn như vậy, tôi cùng với Mario và Jofre đã gọi cho cha tôi đến Camp Nou để giải quyết hiểu lầm.

Đúng là một vài ngày trước khi sự việc này xảy ra (Gerard Lopez ra đi), Vilaseca đã giải thích cho chúng tôi về chuyện ký hợp đồng mới, nhưng đó mới chỉ là những ám chỉ, chưa rõ ràng rằng chúng tôi cần phải ký hợp đồng mới ngay lập tức. Vào thời điểm đó, tôi chỉ muốn chơi bóng, bởi vậy bỏ qua hết những thủ tục phiền hà, tôi đã ký hợp đồng và chấm hết. Tôi sẽ bị rằng buộc với câu lạc bộ trong bốn năm với điều khoản mở rộng thêm ba năm, và được trả 4 triệu peseta. Làm như vậy là thuộc thẩm quyền của CLB, nhưng tôi nghĩ có thể "vượt rào" bằng cách khác.

Tôi bắt đầu phục vụ ĐTQG tại Andora, và sớm bị chìm trong bầu không khí bóng đá chuyên nghiệp. Posanko, HLV vật lý trị liệu của đội bóng đã "nạp" cho chúng tôi đủ thứ: đẩy tạ và làm việc mà không có bóng. Điều đó quả thực quá sức chịu đựng của tôi, bởi vì cơ thể ấy "chưa đủ lớn". Tôi 17 tuổi, nhưng cơ thể cứ như của đứa trẻ vị thành niên.

Ở Barca B tôi cần phải vứt bỏ tâm trạng ấy đi. Mỗi buổi tập là một cuộc chạy đua, để xem ai sẽ được chọn vào đội hình thi đấu trận cuối tuần. Mỗi ngày, bạn cần phải chứng tỏ được sự tiến bộ của mình. Ở vị trí của tôi là một sự cạnh tranh khốc liệt: Miguel Ángel Lozano và De Marcelius (?! Chưa chắc chắn tên cầu thủ này).

Miguel Angel, người bạn lớn của tôi cho đến giờ, thường đưa tôi đến Camp Nou mỗi ngày trên chiếc xe "Mini", bởi ông sống ở Sabadell. Ông đã đặt cho tôi biệt danh, mà tôi sẽ mang nó theo cho đến suốt đời - "Pelopo". Tôi sẽ không đi vào khía cạnh lịch sử ngôn ngữ học của từ này, mặc dù tôi nghĩ rằng Miguel Angel đã công khai ý nghĩa của nó. "Pelopo" - đó là một từ đồng nghĩa với "chàng trai", hoặc "cộng sự". Biệt danh đó ra đời bởi "sự khăng khít" giữa tôi và Gabri. Bây giờ, để cho ngắn gọn, họ gọi tôi trong phòng thay đồ là - "Pelo".

Tôi đã hơi lạc đề một chút. Quay trở lại thời kỳ tôi ở Barca B, nơi đem lại cho tôi nhiều bất ngờ thú vị nhất. Cuối tháng 8, Van Gaal nói rằng tôi sẽ có tên trong đội hình tham dự Champions League. Cùng với tôi còn có Serron, Puyol, Cuadrado, Jofre và Raul. Tất cả đều dưới 20 tuổi, đúng như nguyên tắc của UEFA.

Người phụ trách mới - Serra Ferrer cũng dành sự quan tâm đối với tôi, bởi ông đã từng triệu tập tôi vào ĐTQG trẻ. Cứ hai lần trong một tuần, vào lúc 8 giờ sáng, chúng tôi luyện tập tại Hospitalet Nord, Mini Estadi, dưới sự chỉ đạo của trợ lý của Ferrer - Pep Alomar. Họ tin rằng chúng tôi là một tập thể những "cantera" hoàn hảo, và những bài toán đặt ra để điều chỉnh đội bóng sao cho phù hợp với đội I, càng sớm càng tốt. Đội bóng có 20 người, được tuyển chọn từ "Juvenil", "Barca C" và "Barca B". Cầu thủ trẻ nhất là Haruna Babangida, người vừa mới tròn 15 tuổi.

Tôi có mối quan hệ thân tình với Ferrer. Mặc dù luôn đặt ra những yêu cầu rất cao, nhưng ông rất công bằng. Thậm chí ông còn viết thư đề nghị lên cấp trên để tưởng thưởng, với số tiền là 1 triệu peseta mỗi năm cho thái độ luyện tập chăm chỉ của tôi.

Trong tháng mười, tận dụng lúc các cầu thủ phải tập trung cho ĐTQG, chúng tôi đã thi đấu với các anh đội I. Đến giờ tôi vẫn nhớ, mặc dù nó không phải là điều gì đó quá lớn lao, nhưng chúng tôi đã hòa 2-2 trên thế thắng với các cầu thủ đàn anh.

Van Gaal tiếp tục chăm chỉ dõi theo đội dự bị. Sự hiện diện của ông ấy ở "Mini Estadi" được coi là điều bình thường, đồng thời là một động lực to lớn cho tất cả chúng tôi. Đội bóng đã khởi đầu mùa bóng thứ 3 ở Segunda B với những khó khăn nhất định, nhưng dần dần tăng tốc và đến tháng 12, chúng tôi đã dẫn đầu bảng xếp hạng.

Thời điểm đó, bố tôi đã nhận được một cuộc gọi từ Carles Rexach. Ông ấy đã giới thiệu tôi đến chơi cho Yokohama Marinos trong ba tháng, với thu nhập 21 triệu pesetas. Carles đã chọn Mario, Felipe và tôi cho cuộc hành trình đến Nhật Bản. Serra Ferrer nhất quyết từ chối: Segunda B đang ở giai đoạn quyết liệt, và Van Gaal đã có kế hoạch chi tiết về việc sử dụng chúng tôi.

Và ngay tháng 11, Mario và tôi lần đầu tiên được gọi lên đội I. Chúng tôi được đăng ký trong trận đấu không có nhiều ý nghĩa tại Champions League với Newcastle, bởi vì Barca đã bị loại khỏi vòng bảng từ trước đó. Ngày 26, tháng 11, năm 1997! Ngày đã bùng cháy ngọn lửa trong tâm trí của tôi. Lần đầu tiên trong đời, tôi được ngồi trên băng ghế dự bị với số áo 29. Hai đêm trước đó tôi đã ở lại nhà của Mario, bởi nhà cậu ấy ở gần Camp Nou, và chúng tôi có thể luyện tập cùng nhau. Cả hai đã qua đêm tại khách sạn "Juan Carlos I", và cũng là lần đầu tiên. Cuối cùng chúng tôi cũng không được ra sân. Van Gaal đã cho chúng tôi được "nếm trải" không khí ở đội I, và để chúng tôi trau dồi thêm kinh nghiệm.

Ở Barca B, mọi thứ không thể tốt hơn. Chúng tôi vẫn ngự trị ở vị trí số 1 trên bảng xếp hạng, chiến thắng tất cả các trận và chờ đợi những trận play-off để được thăng lên giải hạng nhì. Gonsalvo là huấn luyện viên, mà trong tay ông có nhiều "vũ khí" để nâng cao tình đoàn kết: vào thứ 5 hàng tuần, cả đội cùng nhau ăn tối tại nhà hàng của Barcelona.

Ông luôn nhấn mạnh rằng, tôi cần phải giữ được trạng thái tâm lý như đang có, bởi con đường trải nhựa lên đội I luôn sẵn sàng chào đón tôi. Và thực tế, Gonsalvo thường xuyên yêu cầu Van Gaal tạo cơ hội cho tôi.

"Ở cantera, chúng tôi có một Guardiola mới" - Chủ tịch Nunez nói trên "Radio Catalonia". Những lời đó như một luồng khí nóng chạy dọc cơ thể tôi. Mội vài ngày sau, Van Gaal công khai trước tất cả: "Chúng ta có một cầu thủ cây nhà lá vườn, có kỹ năng là sự pha trộn giữa Amor và De la Peña". Bây giờ tôi mới hiểu rằng đó là một lời khen ngợi, còn khi đó tôi đã cảm thấy áp lực rất lớn vây quanh mình.

Tuy nhiên, phải thừa nhận rằng các cầu thủ cantera thời đó rất may mắn bởi được đích thân Van Gaal giám sát và che chở. Ông thường xuyên gửi các trợ lý Frans Hoek, Van der Lem và cả Mourinho đến theo dõi và chỉ dẫn trong các buổi tập.

Tôi cố gắng tập trung vào các trận đấu của đội dự bị, mặc dù nó không hề dễ dàng, bởi một mặt tôi phải tập luyện ở đội I, mặt khác phải chuẩn bị cho các trận đấu play-off, cùng với Cadiz, Real Madrid B và Leonesa. Chúng tôi đã lọt vào vòng cuối cùng, và còn 2 trận với Real Madrid B để tranh 1 suất lên hạng Segunda. Trước cuộc đối đầu này, Real đang hơn chúng tôi 1 điểm, và nếu để thua ở "Mini Estadi" thì mọi kế hoạch của đội bóng sẽ bị phá sản, bởi "kền kền" là một đội bóng hết sức khó lường. Người hâm mộ đã đáp lại sự kêu gọi của chúng tôi: Mini Estadi đã được lấp đầy, không còn một chỗ trống. Tiếng còi trận đấu bắt đầu, đội bóng như hóa thân thành "Dream Team" huyền thoại. Chúng tôi có tất cả, theo đúng nghĩa đen, mọi pha bóng tấn công của đối thủ đều bị bóp nghẹt từ trong trứng nước, trận đấu thực sự bùng nổ. Puyol thi đấu với bàn tay bị gãy, còn Ismael, Gabri, Mario và Jofre đã dẫn dắt đội bóng "lên đỉnh". Hết hiệp 1, chúng tôi dẫn trước 5-0. Trong phòng thay đồ, chúng tôi cười vang và hứng khởi. Trận đấu kết thúc với năm bàn thắng và được tưởng thưởng bằng tràng pháo tay cuồng nhiệt của các vị khách danh dự dành cho Chủ tịch Nunez.

Van Gaal đã không thể tham dự trận đấu này, nhưng một tuần sau đó ông đã cùng đội bóng đến Bernabeu. Mặc dù Madrid đã đại bại, nhưng nếu họ đánh bại chúng tôi ở trận lượt về trên sân nhà, chúng tôi sẽ ở lại Segunda B. Chúng tôi quyết tâm giành chiến thắng, chứ không có tư tưởng cầu hòa.

Một vài giờ trước trận đấu, một vị lãnh đạo của Barca đã tiết lộ với tôi rằng, Van Gaal đang ở trên khán đài và ông ấy sẽ xem xét giò cẳng của tôi. Đội bóng đã tiếp tục chiến thắng 2-0 trong trận "El Clasico B". Van Gaal đã ăn mừng các bàn thắng của chúng tôi một cách điên cuồng từ hàng ghế VIP. Chủ tịch Lorenzo Sanz của Madrid đã ngứa mắt, và buộc Van Gaal phải rời khỏi chỗ của mình trước khi trận đấu kết thúc.

Barca B đã mở toang cánh cửa để trở lại Segunda! (giải hạng nhất).

Write comments...
or post as a guest
Loading comment... The comment will be refreshed after 00:00.

Be the first to comment.