Joan Villa xuất hiện trong cuộc sống của tôi vào thời điểm, khi tôi 13 tuổi và vừa chuyển từ Infantil B lên Infantil A. Tôi tự hào khi nhận thức được rằng, tất cả những kỹ năng trong bóng đá mà tôi có được đều nhờ sự chỉ bảo của ông ấy.
Khi Van Gaal - HLV đội I - chỉ dẫn cho chúng tôi cách luyện tập của một "số 4" và "số 6", tôi đã "bắt quả tang" Villa cũng đang nuốt từng lời của HLV người Hà Lan. Ông ấy là một chuyên gia thực sự trong lĩnh vực bóng đá, nhưng vẫn không bao giờ ngừng học hỏi. Đối với tất cả, những người từng học lớp của Villa, đó là những dấu ấn khó phai. Và thật ngạc nhiên, Villa không cần phải "khắc" những điều đó trên những tấm gỗ. Không chỉ vậy, ông ấy quả thực là người đàn ông tuyệt vời, nhưng cũng có nghĩa rằng sự đòi hỏi (về chuyên môn) từ ông là lớn nhất. Đến giờ tôi vẫn nhớ câu chuyện của mình trong mỗi buổi học, mà nó có thể mất đến hai giờ. Chúng tôi tranh cãi về cách phòng thủ, một lần khác - phạt góc, sự di chuyển của các hậu vệ, sự di chuyển trên khắp mặt sân (pressing),... Sau khi đã thảo luận xong, chúng tôi bắt đầu thực hành, bởi theo Villa (cũng như thầy Laureano Ruiz), luyện tập cần mẫn là cách cần thiết để "học thuộc" lý thuyết.
Tôi đã trải qua 4 năm dưới sự dẫn dắt của thầy Villa: Từ Infantil A đến Juvenil A, học tập và tận hưởng cuộc sống cùng nhau. Bởi vậy, tôi có thể lớn tiếng nói rằng, ông ấy là người cha bóng đá thứ hai, sau cha đẻ của tôi, tất nhiên rồi. Tôi không hiểu vì sao ông đã không ở lại Barca. Ông ấy có lý do riêng để rời khỏi La Masia, nhưng CLB thì mất mát rất nhiều từ sự ra đi đó. Villa, đó là Barca! Dòng máu Blaugrana tuôn chảy trong từng tế bào của ông ấy.
Villa đã dạy tôi cách đá phạt. "Cậu chỉ có một chạm" - tôi nhớ lại những lời ông nói - "Không bao giờ được sút nó lên trời, hãy đưa chân cao tối đa 3 cm so với mặt cỏ". Cứ thế, mỗi ngày tôi lại nghiệm ra những điều mới.
Nhưng nếu tôi vẫn cho rằng Villa là người quan trọng nhất trong sự nghiệp của mình, thì đó là vì ông đã nhanh chóng nhận ra trong con người tôi là một tài năng tiềm ẩn. Trong báo cáo đầu tiên sau 6 tháng luyện tập, ông đã khẳng định: "Tôi nghĩ rằng với hình thể này, tốc độ và tính linh hoạt cũng như có cách đi đúng hướng, chúng ta sẽ có một Guardiola mới".
Nói là làm, Villa bắt đầu "nặn" tôi giống Pep trong mỗi trận đấu. Tôi cần phải quan sát cách Guardiola làm những gì trên sân cỏ, và thực hiện nó như thế nào. Tôi đến "Camp Nou" xem mỗi trận đấu, xem cách Pep di chuyển, cách ông ấy đánh đầu, cách ông chỉ đạo các đồng đội xung quanh. Tôi quan sát tốc độ để Pep đưa ra một quyết định trước một tình huống, và cách ông ấy dẫn dắt trận đấu. Villa đưa cho tôi xem những tấm băng trận đấu của "Dream Team", để tôi có thể tiếp tục hoàn thiện kỹ năng trên mọi phương diện. Cuối mùa giải, trong bài nhận xét về sự phát triển cầu thủ, HLV đã viết rằng tôi đã tiệm cận được cách chơi của Pep, và phải đặt ưu tiên "càng gần với cấp độ đó, càng giống càng tốt".
Một năm sau, khi tôi đang chơi trong đội Cadet, Guardiola đã đến thăm buổi tập của đội bóng, qua sự giới thiệu của Villa. Một món quà tuyệt vời! Ông ấy đã ở đó, cách tôi chỉ vài centimet. Đồng thời, Pep đã nói chuyện với đội bóng và đưa ra những lời khuyên. Sau khi Villa nói với Pep rằng, tôi sẽ là một bản sao của ông ấy, Pep đã cho tôi một số lời khuyên hữu ích, và bảo tôi hãy tiếp tục luyện tập với tinh thần đang có. Sau này, khi đã ở Barca B, Villa cho tôi biết rằng Pep đến buổi tập đó là vì tôi, và để xem "giò cẳng" của cậu bé mà người ta cho rằng là "một bản sao" của ông ấy. Sau buổi tập, Pep đã nói: "Tương lai của cậu bé - thời gian sẽ trả lời câu hỏi này. Sau 4 năm nữa, cậu ta sẽ cho tôi về vườn".
Bốn năm sau, tôi và Pep Guardiola đã là đồng đội, nhưng đối với tôi, ông ấy vẫn là một quyền uy không thể chối cãi. Nói chung, đối với tất cả các "cantera" (cầu thủ trẻ ở lò La Masia), có hai người để tất cả noi theo: Pep và Amor! Tôi nói như vậy không có nghĩa rằng họ là thần tượng của tôi (thực tế, Laudrup mới là thần tượng của tôi từ bé), mà bởi vì cách chơi bóng của họ đáng để cho chúng tôi phải học hỏi. Amor là một hình mẫu về một "cantera", trên sân cỏ, cũng như ngoài đời thường. Pep - một "số bốn" lý tưởng!
Tại lớp Cadet, tôi đã có 2 năm đáng kinh ngạc. Tôi không chỉ nói về thể thao, khía cạnh mà chúng tôi đã thắng tất cả, mà còn về không khí tuyệt vời trong phòng thay đồ. Những người bạn tốt nhất trong thế giới bóng đá của tôi đều "xuất hiện" vào thời gian này. Tôi đã gặp những con người tuyệt vời: Antonio Hidaldo, Sergio Bermudo, David Prats, Sergio Garcia và Antonio Lobo (em trai của HLV đội Infantil - Manuel Lobo). Chúng tôi "hòa lẫn vào nhau như những giọt nước", kiểu như một "băng đảng thành Troa", cái tên do Hildaldo đặt. Thực tế là anh ấy có một cái miệng rất rộng, và chúng tôi gọi Hildaldo là "con ngựa". Vâng, "con ngựa"... "chú ngựa thành Troa". Hildaldo đã rất giận dữ khi bị chúng tôi gọi là "con ngựa", và mỗi lần như vậy anh ấy càng giống ngựa hơn. Tôi bị gọi là "món cơm thập cẩm". Lạy chúa, lúc đó mặt tôi toàn là mụn trứng cá. Đó là lúc chúng tôi 14 tuổi. Còn bây giờ, chúng tôi tiếp tục gặp gỡ ít nhất một lần trong năm, để ôn lại quá khứ và nuôi dưỡng tình bạn keo sơn ấy.
Một trong những ký ức tươi sáng của tôi về thời kỳ ấy, đó là ba năm liên tiếp tôi được các đồng đội vinh danh: "Cầu thủ xuất sắc nhất đội bóng". Năm thứ tư tôi và Jofre cùng được vinh danh, nhưng vì tôi đã sở hữu giải thưởng này rồi, nên nó được trao cho anh ấy.
Năm đầu tiên ở "Cadet", Villa đã viết vào trong một bản báo cáo lên cấp trên, và có ghi rõ: "anh ấy sẽ trở thành cầu thủ đội I". Nhược điểm duy nhất của tôi trong mắt ông ấy, đó là tốc độ. Những nhược điểm còn lại là không đáng kể, và ông đặt nhiều kỳ vọng ở tôi. Chẳng hạn như, Villa luôn yêu cầu tôi phải chứng tỏ được nhiều hơn so với các đồng đội của mình. Tôi là một cầu thủ có thể đọc trận đấu rất tốt, và đó là cũng là điều mà HLV cho rằng đó là trách nhiệm của tôi trên sân bóng.
Ở "Cadet", tôi nhận thấy rằng, yêu cầu càng cao theo thời gian. Villa là một HLV cực kì kiên nhẫn và hiền như cục đất. Thậm chí khi ông ấy quát mắng, sự sợ hãi cũng không thể bao trùm hết các học trò. Nhưng tôi nhớ trận mắng Gerard Lopez trong trận đấu với Atletico Madrid đã khiến tất cả chúng tôi khiếp vía. Sau khi kết thúc hiệp một, chúng tôi đã bỏ lỡ hàng trăm cơ hội để ghi bàn, Villa đã tóm lấy Gerard và quát mắng: "Sự thêu dệt, vẽ vời như thế là quá đủ rồi! Tôi đã quá rát họng vì sự cợt nhả của cậu trong vòng cấm. Phòng thay đồ đằng kia, và hãy vào đó mà ngả lưng!". Hiệp 2, chúng tôi đã không cải thiện được gì, và để thua 1-2.
Sau 2 năm ở Cadet, tôi chuyển lên Juvenil A. Điều thật tuyệt là "băng đảng Troa" vẫn không bị chia rẽ. Chúng tôi đã có một mùa giải tuyệt vời với 143 bàn thắng! Danh hiệu đôi khi không phải là tất cả, bởi vì đội bóng đã thua Sevilla trong trận chung kết cúp nhà Vua, tại Fuenlabrada. Chúng tôi đã tiếp cận trận đấu rất tốt, nhưng "cú đấm" của Hesculi đã quyết định tất cả.
Vì vậy, trận đấu cuối cùng với Villa, và với cả "băng đảng Troa" đã để lại những dư vị thật cay đắng. Như các bạn đã biết, vị đắng ấy đã kết thúc "tuổi thơ" của tôi ở CLB. Tôi chính thức trở thành cầu thủ chuyên nghiệp, và bắt đầu cuộc hành trình ở Barca B.
"Xavi, tôi đã rất hài lòng với cậu trong suốt bốn năm qua. Giờ hãy để Chúa sẽ tiếp tục công việc còn lại" - Villa nói lời tạm biệt với tôi, và kết thúc bằng một cái ôm thật chặt. Barca B, dưới sự huấn luyện của Gansalvo đang chờ đón tôi...
or post as a guest
Be the first to comment.