Cũng mười mấy tiếng trôi qua rồi nhỉ, nhanh quá, có ai còn buồn không?
Mà khoan đã, hãy để tôi kể cho bạn nghe câu chuyện này, câu chuyện về một chiếc lá...
Trên những đồi tuyết phủ trắng xóa băng giá của châu Âu, dưới những cánh rừng thông bạc ngàn gió thổi, có một chiếc lá nhỏ đang dần trưởng thành sau những tháng năm đâm chồi nảy nở từ cây mẹ. Chiếc lá ấy lớn lên, to dần, to dần và trở nên vô cùng cứng cáp giữa gió và tuyết. Ngày qua ngày, cuộc sống của chiếc lá ấy trôi đi thật êm đềm, những tán rừng thông xung quanh vẫn hàng ngày vi vu như những bản giao hưởng dài bất tận, cái nắng ấm áp của mùa hè cùng ánh trăng dịu nhẹ buổi đêm...
Rồi những năm tháng êm đềm đó trôi qua, và mùa thu cũng đến. Khi những sắc vàng lóng lánh đầu tiên của buổi giao mùa bắt đầu len lỏi vào những cánh rừng, chiếc lá ấy không biết rằng nó sắp trải qua cái quy luật nghiệt ngã nhất của tự nhiên: Chết.
Một ngày nào đó, chiếc lá ấy sẽ rời cành cây, rơi xuống mặt đất và tan vào tuyết trắng, nó sẽ chết. Và cái chết ấy như một tất yếu, sẽ chẳng có điều gì có thể ngăn cản nó xảy ra, hoặc nếu có điều kỳ diệu ấy, thì đơn giản chỉ là sự chậm đi của một quá trình.
...
Khi Neymar đổ gục xuống sân Vicente Calderon trong nỗi buồn vô tận của việc bị loại khỏi UEFA Champions League, có lẽ cũng đã có rất nhiều người khóc. Khóc để đón nhận một thất bại là cái cách mà chúng ta với những trái tim yếu đuối vẫn hay làm. Barça đã thua, đã thất bại hoàn toàn trước một Atletico Madrid đầy kiên cường và ma mãnh, dưới bàn tay của một huấn luyện viên đã nổi tiếng về sự tinh quái từ khi còn là một cầu thủ. Barça thua, chúng ta không đổ lỗi cho số phận, cũng không đổ lỗi cho chiến thuật của Martino hay những cầu thủ có mặt trên sân, chúng ta không có gì để oán trách cả ngoài việc tự an ủi mình: Đó là tất yếu.
Một triều đại đã suy tàn, một đế chế đã diệt vong hay một con tàu đã đắm. Ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm, tôi bắt gặp những câu đại loại như thế trên mặt báo. Nhưng tôi nghĩ là họ đã nói quá thừa, hoặc do họ đã quá "đề cao" Barça đến cái mức không dám kết luận một cách rạch ròi về sự đi xuống của đội bóng. Với tôi, Barça đã là một đế chế suy tàn từ mùa giải trước.
Nhưng kỳ lạ thay, dường như người ta vẫn quá tự tin và khả năng của mình đến nỗi cả mùa hè chỉ ký duy nhất một bản hợp đồng với một cầu thủ tấn công: Neymar mà không mang về thêm được bất kỳ cầu thủ phòng ngự nào. Để rồi ngày hôm qua, trên Vicente Calderon, Barça đã ra sân mà chỉ có 4 hậu vệ gần như bất di bất dịch.
Barça của Pep, của Tito Vilanova đã để lại cho 'Tata' Martino một thử thách quá lớn. Thử thách tìm kiếm vinh quang với những con người cũ và một lối đá bị bắt bài. Tiqui-taca, thứ bóng đá mà người ta vẫn tin rằng là đỉnh cao của thế giới thực tế đã vỡ vụn trước Chelsea 2 năm trước. "Đời thay đổi khi ta thay đổi", vậy mà ban lãnh đạo Barça đã không làm bất kỳ điều gì có ích để giúp đỡ Martino trong công cuộc cách tân lối chơi của Barça, và hậu quả giờ thì "trăm dâu đổ đầu... Martino".
Thôi, thua thì cũng đã thua rồi, trách móc cũng chẳng được ích gì. Nhưng hãy nhớ một điều: Sẽ chẳng ai có thể chiến thắng nếu không tạo cho mình nền tảng, và cũng sẽ chẳng có sự trở lại nào ở mùa giải sau nếu người ta không can đảm.
Hãy can đảm đặt niềm tin vào Martino – ông là một HLV có tài, điều duy nhất ông còn thiếu chính là sự thay đổi. Ông là một trong số không nhiều HLV trên thế giới này sở hữu cái tạm gọi là "triết lý Bielsa" – kết hợp lối đá tổng lực và phòng ngự khoa học. Nhưng tiếc thay với những con người hiện có trong tay, Martino chỉ có thể làm đến thế.
Hãy can đảm đặt niềm tin vào La Masia. 1 mùa giải cấm chuyển nhượng, đó không hẳn là một điều không tốt. Và có lẽ từ đây, La Masia sẽ lại sản sinh ra một lứa tài năng mới sau thế hệ của Piqué, Cesc, Messi, Iniesta,... nhưng tất cả còn tùy thuộc vào việc người ta có dám tin hay không.
Hãy can đảm đặt niềm tin và Neymar. Neymar là cầu thủ mà bóng đá Brazil không dễ dàng gì sản sinh ra được. Chất quái, sự hoa mỹ và tính đột biến trong lối chơi của Neymar là có thừa. Xin nhớ rằng năm nay anh chỉ mới 22 tuổi và đây chỉ mới là mùa giải đầu thử lửa ở châu Âu. Đường còn dài, tương lai còn rộng, hãy nhớ lại người ta đã chỉ trích Alexis Sanchez nhiều thế nào ở mùa giải năm ngoái, và bây giờ, mấy ai còn giữ ý kiến đó?
Và hãy can đảm đối diện với thất bại, culé! Các bạn là sức sống của Barça, là niềm tin được xây dựng nên từ lịch sử trăm năm của câu lạc bộ, là hình ảnh đại diện cho sự quật cường, tinh thần bất khuất vốn dĩ tồn tại trường kỳ đằng sau khẩu hiệu "Més que un club" suốt hàng bao nhiêu năm tháng. Hãy cứ khóc đi, rồi gạt nước mắt sang một bên và tiếp tục sống trọn vẹn với tình yêu của mình. Sẽ có một ngày bạn nhận ra rằng, vinh quang và thất bại ở Barça là một điều rất đỗi bình thường, sau tất cả, chỉ còn tình yêu ở lại.
...
Và rồi những bông tuyết lấp lánh của mùa đông cũng đến, kèm theo đó là những cơn gió lạnh buốt và âm ỉ. Chiếc lá nhẹ nhàng đáp mình xuống mặt tuyết dày, êm và dễ chịu. Chỉ ít lâu nữa, nó sẽ tan biến vào lòng mẹ thiên nhiên, nhưng cũng từ sự mất đi đó, những búp non mới sẽ lại đâm chồi, trở thành những chiếc lá xinh đẹp như nó đã từng.
Phía cuối những con đường luôn là những con đường khác.
or post as a guest
Be the first to comment.