Ký ức về 6 quân bài lại hiện về

Champions League
Typography
  • Smaller Small Medium Big Bigger
  • Default Helvetica Segoe Georgia Times

Tôi cũng không còn nhớ rõ chính xác là tình yêu của tôi với Barça có tự bao giờ nữa, nó đến như một lẽ tự nhiên từ khi nào mà tôi không thể nhớ nổi.

Bóng đá là môn tôi ưa thích mặc dù tôi đá bóng không phải là giỏi, vị trí tôi hay đá là hậu vệ cánh của Dani Alves ở Barça hiện tại các bạn ạ! Khi tôi còn nhỏ, tôi tự thú nhận với mình rằng Đội tuyển tôi ưa thích nhất là Brazil, CLB tôi yêu thích nhất hồi đó là AC Milan của Arigo Sacchi hồi đó với bộ 3 huyền thoại là: Ruud Gulit, Van Basten và Frank Rijjkaard. Rồi đến đầu những năm 90 của thế kỷ 20 (không biết có phải không?) ACM thua trong trận chung kết cúp C1 giữa ACM với Olympique Marseil với những cầu thủ như: Abedí Pele... Sau trận thua năm đó, bộ ba huyền thoại ấy tan rã và tình yêu của tôi với ACM cũng hầu như không còn nữa.

Những năm đầu tiên là sinh viên vào Đại học, tôi được các bạn cùng lớp cho tôi thấy nhiều hình ảnh về Barcelona với hai màu xanh đỏ truyền thống (màu xanh của những bãi biển tuyệt đẹp và dài bất tận của vùng Địa Trung hải hòa quện vào màu đỏ của những ly rượu vang hảo hạng làm say đắm lòng người). Kể từ khi đó, tôi bắt đầu chết mê chết mệt với Barcelona. Cuộc sống thật là thú vị khi Barcelona có kẻ thù truyền kiếp là Real Madrid thì đó cũng là CLB mà người bạn thân của tôi, người mà hàng ngày vẫn thường đạp xe đi học với tôi hâm mộ. Vì vậy, cứ khi nào nói chuyện bóng đá, nói chuyện về Barcelona là chúng tôi thường xảy ra tranh chấp nảy lửa về câu lạc bộ mà mỗi người thích.

Nhưng thật buồn thay, thời điểm đó, danh hiệu “Gót chân Achilles” luôn gắn với Barcelona. Thật vậy, Barcelona đá rất hay nhưng hàng thủ luôn luôn đá như mơ ngủ và chưa bao giờ được coi là vững chắc. Có thể có những trận thắng tưng bừng nhưng cũng có những trận có thể thua tan tác. Do đó, tình yêu của tôi với Barcelona cứ bị thử thách ghê gớm, cứ vào mỗi cuối tuần là lại trông ngóng kết quả thi đấu của CLB thân yêu trên Tivi. Hồi đó các phương tiện thông tin đại chúng, Internet không thuận lợi như bây giờ, cứ đá ngày hôm trước thì phải đến tận bản tin buổi tối của ngày hôm sau mới được biết kết quả. Nhiều lúc mình cứ nghĩ thầm rằng thôi quên đi cho nó nhẹ đầu để còn học hành, còn làm việc. Thế nhưng mình không thể quên nổi, vẫn cứ trông chờ vào các bản tin buổi tối các ngày cuối tuần để trông ngóng tin thắng trận của CLB thân yêu.

Tôi xin kể lại cho các bạn một kỷ niệm mà mình sẽ còn nhớ mãi về Barça. Năm 2000, tôi còn đang làm việc tại Dự án xây dựng Cảng Vũng Áng - huyện Kỳ Anh - tỉnh Hà Tĩnh. Đúng vào giai đoạn nock out của Champion League, Barça của chúng ta đã thua Chelsea 1-3 lượt đi trên sân Stamford Bridge. Hôm đó, một buổi sáng mà đêm hôm đó sẽ diễn ra trận lượt về, như mọi buổi sáng, tôi dậy chạy tập thể dục buổi sáng ở bãi biển, vừa bước chân ra khỏi lán trại công trường thì thấy quân bài vứt la liệt trên sân (anh em công trường hay đánh bài các bạn ạ). Tôi vô tình lật lên 6 quân bài với 5 quân màu đỏ và 1 quân bài màu đen. Thế là tôi chắc chắn một niềm tin rằng Barça sẽ chiến thắng. Quả nhiên như vậy, đêm hôm đó, Barça đã thắng Chelsea với tỷ số 5-1 với sự tỏa sáng chói lọi của Rivaldo. Cũng phải nói thêm với các bạn rằng hồi đó ở công trường khổ lắm, cả công trường chỉ có một cái Tivi mà điện thì không có, muốn xem tivi thì đêm phải thức dậy và ra quay máy nổ (là cái động cơ xe công - nông) để phát điện xem bóng đá các bạn ạ!.

Những năm từ 2000-2004 là thời kỳ Real Madrid làm mưa làm gió ở giải quốc nội và đấu trường Châu Âu với thế hệ Galacticos 1, Barça của tôi cũng trải qua giai đoạn buồn nhất khi tất cả những trận đấu sống còn với họ chúng ta đều thua. Thậm chí, những ngôi sao của CLB cũng đã đi theo tiếng gọi của đồng tiền, tiếng gọi của những danh hiệu (họ nghĩ rằng, nếu như ở Barça thì không biết bao giờ mới có) đã ra đi, điển hình là: Luis Figo, Ronaldo,… Đau xót hơn là khi sang Real thì họ đã được mãn nguyện! Tuy nhiên, mình vẫn có một niềm tin, một tình yêu bất tận vào Barça, và mình vẫn cứ theo dõi thông tin hàng ngày, hàng tuần vào CLB thân yêu (thời này bắt đầu có Tờ báo Tin nhanh Bóng đá hàng ngày).

Kể từ khi Frank Rijjkaard lên nắm quyền CLB với những cá nhân kiệt xuất và những danh hiệu quốc nội và đấu trường Châu Âu với Champion League thứ hai thì mình mới thấy những niềm tin, tình yêu của mình đã được đền đáp một cách xứng đáng, nhưng đó mới chỉ là ở giai đoạn đầu của chu kỳ thành công. Cho đến khi Pep Guardiola lên thay Frank Rijjkaard thì thực sự những niềm vui mà đã mang đến cho mình nhưng phút giây hạnh phúc tột độ với những danh hiệu nối tiếp danh hiệu, kỷ lục nối tiếp kỷ lục, những ngôi sao nối tiếp ngôi sao thay nhau tỏa sáng trên bầu trời Camp Nou. Đây là thời kỳ mình sống như trên mây trên gió với những niềm vui chiến thắng liên tiếp của CLB thân yêu cùng những kỳ tích vô cùng kỳ vỹ: Cú ăn sáu năm 2009 mà mình nghĩ chắc có lẽ không biết đến bao giờ mới có đội bóng nào làm được; đả bại Real Madrid 5-0; thắng liên tiếp MU ở cả hai trận chung kết Champion League (2009 và 2011)…. Và còn rất nhiều những niềm vui khác nữa. Ngày PEP ra đi, mình không thiết làm một cái gì nữa, cứ đọc thông tin này lại chỉ muốn ứa nước mắt. Buổi sáng hôm đó là ngày 27.04.2012 khi nghe tin PEP quyết định dứt áo ra đi, mình chỉ ngồi lượm lặt thông tin về PEP và những người xung quanh nói về PEP trên các phương tiện thông tin, các trang web bằng tiếng Anh mà không làm được việc gì.

Pep ra đi, để lại một niềm tin mong manh nơi Tito, tuy nhiên, giai đoạn đầu mùa bóng Tito đã làm quá tốt và hơn cả sự mong đợi. Đến giai đoạn khốc liệt nhất của mùa bóng thì Tito lại không ở bên cạnh Đội bóng thân yêu. Lúc này đây, khi tôi đang viết bài này thì Barça thân yêu của mình đã trải qua những thời khắc khó khăn nhất với những thất bại quan trọng, đây cũng lại đang là giai đoạn thử thách niềm tin yêu vào CLB một cách không thể chịu đựng được hơn.

Cuộc sống vốn không phải là con đường đi trải toàn hoa hồng, mà ở đó, nó còn có cả chông gai và nhiều khúc cua nguy hiểm. Bóng đá cũng vậy, phải có những lúc thua, lúc thắng, lúc thăng, lúc trầm, nhất là với một CLB mà luôn luôn tôn thờ thứ bóng đá đẹp như Barça thì việc thua một vài trận hay để tuột 1-2 danh hiệu, âu cũng là chuyện thường và chúng ta phải chấp nhận như một lẽ thường tình.

Hơn lúc nào hết, đây là giai khó khăn nhất của mùa bóng, tôi và các bạn cùng nhau hứa sẽ luôn luôn bên cạnh Barça, luôn tin, luôn yêu CLB và mong CLB sẽ qua được những chông gai và những khúc cua để nhanh chóng trở lại với quỹ đạo chiến thắng.

Lúc này đây, ký ức về 6 quân bài ở trên lại hiện về!

Visca el Barça!

Barça, Més que un Club!

 

Tháng 03.2013

dcd.vatm

Write comments...
or post as a guest
Loading comment... The comment will be refreshed after 00:00.

Be the first to comment.