Tháng tư ở Barcelona là tháng của mùa xuân, mùa hoa nở. Tháng tư ở Việt Nam là tháng của nắng mới, gió sớm, lá sấu vàng rực và hoa loa kèn nồng nàn. Ấy thế mà với tôi, vẻ đẹp đó của tháng tư lại phần nhiều gắn liền với những ký ức buồn của FC Barcelona.
Năm ngoái, là chuỗi trận thua liên tục, cay đắng trước Real và Chelsea, trong đó, tiếc nuối nhất là trận hòa Chelsea trên sân nhà. Tuột mất 2 chức vô địch, HLV ra đi trong khoảng chục ngày - một sự hụt hẫng không chừng.
Năm nay, một trận thua tan tác trước một đội bóng có sức mạnh và lòng quyết tâm tuyệt vời. Khi run rẩy chứng kiến những pha chịu phạt góc cuối hiệp 1, tôi đã mường tượng ra những title báo: Hết thời, Vùi dập, Bất lực, Ngày tàn … dành cho những chuỗi ngày vinh quang đội bóng chúng ta từng sở hữu.
Chắc chắn nhiều người đồng ý với tôi rằng, Barça đã thua một trận đấu toàn diện. Sốc, nhưng quen thuộc. Nó không quen thuộc ở bảng tỷ số, mà quen thuộc ở cách chơi và con người. Sự bế tắc tuyệt vọng này, phải chăng chúng ta đã trải qua trước những trận gặp Real, gặp Milan ở lượt đi, và gặp cả PSG ở lượt về mùa bóng năm nay. Nhưng những bài học đã nhận có vẻ như chưa đủ, nên hôm nay, Bayern Munich đã gióng hồi chuông lần chót cho một vùng tư tưởng bức bối và không lối thoát.
Thua 4 bàn trắng, toàn trận chỉ có 2 pha bóng được coi là cơ hội, hẳn đó là một điều chẳng lấy gì làm dễ chịu với bất cứ CLB nào, đặc biệt là với Barça – đội bóng gần đây chạm nhiều vinh quang. Nhưng ở nhiều góc độ, đây là một món quà quý chúng ta có được từ Allianz Arena:
- Chúng ta có thể nhìn vào sự thực: lọt được vào bán kết Champions League năm nay đã là sự cố gắng đi kèm may mắn.
- Chúng ta được thua một đội bóng hơn hẳn chúng ta về con người, chiến thuật và lòng khát khao.
- Từ đây, chúng ta có thể rút ra nhiều bài học để đứng dậy.
Nhưng quan trọng nhất, khi bình tĩnh chứng kiến Barça bất lực trước một Bayern Munich kỷ luật, nghiêm túc và chuyên nghiệp bậc nhất châu Âu hiện nay, tôi lờ mờ nhận ra đây chính là đội bóng cuồng nhiệt lãng mạn và mong manh những ngày đầu của gần hai mươi năm nay tôi đem lòng yêu mến. Không còn là tiqui-taka từng được người người ngày ngày ca tụng, Barça trở về nguyên vẹn là một đội bóng yếu đuối, dễ bị tổn thương và cần rất nhiều tình yêu. Trước một Barça như thế, tình yêu bản năng rất phụ nữ trong tôi được lớn dậy hoàn toàn. Có ai không mong được dành tình yêu của mình cho những người cần đến nó?
Barça của trận thua rạng sáng nay chính là Barça tôi yêu, trọn vẹn.
Chắc rằng có nhiều Barçamania sẽ cùng chung suy nghĩ: chúng ta đã yêu Barça bao lâu nay và còn nhiều lâu nữa. Trái tim chúng ta đã đau đớn chẳng chỉ một lần. Trong ba - bốn - năm chục năm tới của cuộc đời, Barça rồi sẽ còn thua, thậm chí theo cách tuyệt vọng hơn những gì chúng ta đã từng chứng kiến. Nhiệm vụ của chúng ta là đứng lên, hàn vết thương này lại. Để làm nên những nụ cười khác, và bồi thêm lòng can đảm để đón nhận những nhát kiếm xuyên thấu trái tim tiếp theo. Được đau đớn bởi tình yêu của mình, chẳng phải cũng chính là niềm hạnh phúc?
Cũng những ngày tháng tư này năm ngoái, tôi đi làm trong gió sớm lá vàng và nước mắt. tháng tư năm nay, tôi không còn khóc trên chặng đường đó, dù vẫn là khung cảnh quen thuộc này cùng nỗi đau kia, theo năm tháng dần trở thành máu thịt.
Và tôi lại ngâm nga trong đầu câu thơ của ngày này năm ngoái: “Ví bằng ta phải chết, ta sẽ nghênh đón bóng đêm như nghênh đón vị hôn thê”.
Tôi, và chúng ta sẽ lại đón chờ những tháng tư khác. Vẫn với gió sớm, nắng mai và lá vàng dọc những con đường.
Visca el Barça!
Theo zing.vn
or post as a guest
Be the first to comment.