Sau 3 năm, Chelsea và Barcelona lại gặp nhau tại vòng bán kết UEFA Champions League. Sau 3 năm, cả 2 đều có những đổi thay nhất định. Nhưng ngần ấy năm cũng không thể lắp đầy những duyên nợ trong quá khứ của cả 2 đội. Stamford Bridge sẽ vẫn rợp trời màu xanh trong ngày Barcelona trở lại nơi này…
Những ân oán ngày xưa…
Chelsea và Barcelona đã nhiều lần giáp mặt nhau tại UEFA Champions League. Cán cân lịch sử đang nghiêng về phía đội bóng xứ Catalunya. Năm 2005, tại vòng 1/16, Chelsea của Jose Mourinho đã xuất sắc đánh bại Barça sau 2 lượt trận với tổng tỉ số 5-4. Barça đã vượt qua Chelsea tại Camp Nou ở lượt đi với sự tỏa sáng của Maxi Lopez và Eto’o nhưng thầy trò Frank Rijkaard đã bị The Blues vùi dập 4-2 ở trận lượt về. Dù thất bại nhưng khoảnh khắc thánh thần của Ronaldinho với pha lắc mông ma thuật rồi chích bóng tung lưới Petr Cech của anh cũng làm an ủi tất cả các cules. Nhưng một năm sau đó, Barça đã trả được món nợ trước đội bóng đến từ Anh. Với tổng tỉ số 3-2 sau 2 lượt trận, Barça đã loại Chelsea ra khỏi cuộc chơi và sau đó lên đỉnh Châu Âu trong đêm Stade de France. Nhưng có lẽ, thất bại năm 2009 ở bán kết trước Barça vẫn còn khiến Chelsea dằn vặt mãi khôn nguôi. Chelsea đã cầm hòa đội chủ nhà trong trận lượt đi và nắm lợi thế lớn trong trận lượt về với bàn thắng của Essien. Thế nhưng, trong một ngày mà trọng tài người Na Uy Tom Henning Ovrebo là ngôi sao, cộng thêm phút xuất thần của Iniesta, Barça đã giành quyền đi tiếp.
Chừng đó thôi cũng nói lên hết tính hấp dẫn, sự kịch tính của cuộc đối đầu kinh điển giữa Chelsea và Barcelona. Qúa khứ đầy rẫy những màn so tài đỉnh cao, những giây phút thăng hoa của các ngôi sao, những khoảnh khắc làm bùng nổ cả cầu trường. Bên cạnh đó, người ta cũng không thể nào quên những chuyện bên lề. Điển hình là màn đấu võ mồm của Jose Mourinho. Ông từng tố cáo trọng tài Anders Frisk đã nghe theo Frank Rijkaard trong đường hầm trong trận đấu giữa 2 đội năm 2005. Ông cũng chỉ trích Leo Messi là kẻ ăn vạ khiến Del Horno bị truất quyền thi đấu trong trận đấu giữa 2 đội một năm sau đó. Những thước phim lịch sử sống động ấy càng khiến cuộc đối đầu này thêm phần nảy lửa.
Vẫn còn đó những chứng nhân lịch sử
Chelsea của ngày ấy kiên cường và giàu nghị lực. Họ không mềm mại, không lãng mạn nhưng lại mạnh mẽ, căng tràn nhựa sống. Màu xanh ấy đã bừng lên niềm kiêu hãnh lớn lao. Một đội hình đồng đều cùng sự vững chắc nơi hậu phương, Chelsea đã bao phen khiến Barça khốn đốn. Hàng thủ năm ấy vẫn còn đó Petr Cech trong khung gỗ,Terry giống như hòn đá tảng trước khung thành, Lampard vẫn thể hiện tố chất của người thủ lĩnh và Drogba vẫn chạy miệt mài dù đã ở buổi hoàng hôn của sự nghiệp. 3 năm trước, thầy trò Guus Hiddink đã làm nản lòng các chân sút Barça bằng lối đá phòng ngự phản công khoa học. 3 năm sau, Roberto Di Matteo-kinh nghiệm lẫn bề dày thành tích chưa là gì so với Hiddink-nhưng bằng sự tự tin cao độ, ông hoàn toàn có thể giúp Chelsea làm nên những điều kì diệu.
Bên kia chiến tuyến, Barça vẫn còn đó những con tim nghệ sĩ, những người viết nên những bản tình ca tiqui-taca làm say đắm hàng tỉ giáo dân túc cầu. Victor Valdes vẫn bay lượn trong khung gỗ. Puyol vẫn dũng mãnh dù vừa bước sang tuổi 34. Xavi vẫn là kiến trúc sư với những đường chuyền thêu hoa dệt gấm. Hay Messi vẫn vẽ nên những tuyệt phẩm nghệ thuật làm đẹp cho địa cầu. Trên băng ghế huấn luyện, Pep Guardiola vẫn truyền ngọn lửa đam mê cùng những tinh hoa chiến thuật vào từng bước chạy của những chàng trai khoác lên mình sắc Blaugrana.
Thiên đường gọi tên ai?
Với Barça, khao khát bảo vệ thành công chức vô địch UEFA Champions League lớn lao hơn lúc nào hết. Con đường đi đến sự vĩ đại ấy vẫn còn lắm chông gai. Ở La Liga, Barça vẫn đang trong thể rượt đuổi đại kình địch Real với 4 điểm ít hơn. Cơ hội bảo vệ chức vô địch Tây Ban Nha bỗng trở nên mong manh. Nhưng điều ấy sẽ chẳng là gì nếu Barça lên ngôi ở Allianz Arena vào những ngày cuối tháng 5 tới. Chiến tích ấy chắc chắn sẽ vĩ đại và lớn lao hơn rất nhiều. Hành trình của Barça ở Champions League năm nay vẫn rất suôn sẻ. Họ lần lượt bỏ lại những tên tuổi sau lưng và bước tiếp đi. Mỗi ngày, Barça lại hoàn thiện và đáng sợ hơn. Chính từ sự nỗ lực vươn lên không ngừng nghỉ ấy đã giúp lối chơi của đội thêm phần biến ảo. Leo Messi vẫn là linh hồn, là lẽ sống của Barça. Nhưng bên cạnh anh, những người còn lại vẫn đủ sức kéo con tàu Barça cập bến vinh quang.
Với Chelsea, giai đoạn đầu mùa giải thật sự khó khăn đối với họ. Qúa trình cải tổ của The Blues khá nửa vời. Một đằng là thích dùng cầu thủ trẻ nhưng đằng khác không thể thẳng tay loại bỏ các công thần. Chính vì không thể hợp nhất những cái tôi lại với nhau mà Villas-Boas đã sớm rời chiếc ghế HLV đội bóng thành London. Cuộc vui chóng tàn ấy tưởng như báo hiệu một thời kì thoái trào khác của Chelsea. Nhưng không, Chelsea đã trở lại vô cùng mạnh mẽ. Thay tướng đổi vận. Roberto Di Matteo đã mang lại luồng sinh khí mới, tạo nên một Chelsea đoàn kết và đồng lòng hướng về phía trước. Dù đã không còn cơ hội vô địch Premier League mùa này nhưng Chelsea vẫn nung nấu những tham vọng khác. Những thất bại trong quá khứ càng hun đúc thêm ý chí, thúc giục Chelsea tiến lên và có thể cụ thể hóa tham vọng lần đầu xưng bá trời Âu.
Stamford Bridge hôm nay vẫn đẹp như mọi khi. Vẫn một bầu trời màu xanh giữa London bốc cháy. Trên khán đài, Roman Abromovich vẫn luôn dõi theo từng bước của đội bóng. Nhưng không ai biết, sau trận đấu với Barça, ông chủ người Nga ấy có lại nở nụ cười hay sẽ là nỗi đượm buồn phảng phất trên gương mặt?...
Kiet_Barca
or post as a guest
Be the first to comment.