Xavi: Tôi là một người lãng mạn phần 2)

Bình luận
Typography
  • Smaller Small Medium Big Bigger
  • Default Helvetica Segoe Georgia Times

Đây là bài phỏng vấn do tay bút Sid Lowe thực hiện gần đây trên tờ Guardian của Anh. Những ngày vừa qua có rất nhiều báo từ Goal.com đến các báo thể thao Việt Nam rút ra vài câu trong bài phỏng vấn này để đưa tin về Xavi nhằm câu khách. Để làm khách quan vấn đề bạn hãy cùng đọc bản dịch của FCBVN từ bài gốc.

Bóng đá Anh dường như không có niềm tin vào những cầu thủ kĩ thuật
 
Điều đó thật là đáng tiếc. Tài năng là thứ phải được ưu tiên. Đó là khả năng kĩ thuật. Luôn luôn và luôn luôn là như vậy. Chắc chắc là bạn có thể dành chiến thắng mà không cần đến nó nhưng chính tài năng mới làm nên sự khác biệt. Hãy nhìn vào những đội bóng như Juventus, ai là người làm nên sự khác biệt? Đó là Krasic, Del Piero. Còn Liverpool thì sao? Đó là Gerrard, hay trước kia là Torres. Talento. Talento (tài năng - tiếng Tây Ban Nha). Khi bạn nhìn vào các cầu thủ và tự hỏi ai là người xuất sắc nhất: talento. Cesc, Nasri, Ryan Giggs – mỗi cầu thủ đó là một niềm vui, một nét lạ thường trong bóng đá. Hãy nhìn về quá khứ, tôi thích John Barnes và theo tôi Chris Waddle là cầu thủ xuất sắc nhất. [Miệng há hốc và mắt sáng lên] Le Tissier (Cựu cầu thủ đã từng chơi cho CLB Southamton và đội tuyển Anh)! Tôi cũng thích cặp đôi Roy Keane và Paul Ince mặc dầu phong cách chơi bóng của họ là khác biệt. Đội bóng Manchester United khi đó rất mạnh – đội bóng Anh của tôi. Nếu lúc đó tôi có chuyển đến bất cứ nơi đâu, đó có lẽ là Manchester United.
 
Phải chăng bóng đá Anh đã đánh giá quá cao những cầu thủ cơ bắp? Anh đã đề cập đến Carragher, Terry … 
 
Whoa! Đợi đã! Hãy cẩn trọng. Họ đều là những cầu thủ chủ chốt. Chúng tôi có Puyol. Về mặt kĩ thuật anh ấy không phải là xuất sắc nhất nhưng cách phòng thủ của anh thì thật phi thường. Các cầu thủ như Carragher và Terry là không thể thiếu, họ có tài, nhưng họ cần phải thích ứng với bóng đá kĩ thuật [chứ không phải điều ngược lại]. Đối với tôi, điều đó đến thật tự nhiên – giống như với Messi, Iniesta hoặc Rooney. Những cầu thủ khác phải luyện tập nó. Đối với họ [Carragher, Terry] việc ngẩng đầu lên và thực hiện một đường chuyền là việc khó khăn hơn – nhưng họ cần phải làm vậy.
 
Nhưng mỗi khi một cầu thủ được giới thiệu tại một CLB nào đó, câu hỏi đầu tiên luôn là: “anh ta cao bao nhiêu?” 
 
Bạn có bao giờ xem [tiền vệ cánh CLB Villareal] Santi Cazorla thi đấu chưa? Bạn nghĩ rằng tôi nhỏ con, nhưng anh ta chỉ đứng đến đây của tôi [Xavi chỉ vào ngực mình]. Thế nhưng anh ta là một cầu thủ tài năng. Messi cũng tương tự vậy và cậu ấy là cầu thủ xuất sắc nhất thế giới. Có lẽ nó là nét văn hóa, tôi không rõ, nhưng ở Anh bạn phải là những chiến binh. Bạn xem một trận đấu của Liverpool, Carragher giành được bóng, sút thẳng nó lên khán đài và các fan vỗ tay ủng hộ. Có cả tiếng reo hò nữa! Ở Tây Ban Nha khán giả chẳng bao giờ ủng hộ điều đó.
 
Tuần tới các anh sẽ thi đấu với Arsenal tại vòng 16 đội của Champions League. Họ có khác biệt gì không? Một CLB có lối chơi giống Barça chăng? 
 
Arsenal là một đội bóng lớn. Khi tôi theo dõi Arsenal thi đấu, tôi nhận ra Barça. Tôi thấy Cesc dẫn dắt trận đấu, Nasri, Arshavin. Điểm khác biệt giữa họ và chúng tôi là chúng tôi có nhiều hơn những cầu thủ biết tư duy trước khi chơi bóng, nhanh nhẹn hơn. Việc đào tạo chính là chìa khóa của vấn đề. Các cầu thủ đã có 10 đến 12 năm tại đây. Khi bạn đến Barça điều đầu tiên bạn được dạy là: tư duy. Tư duy, tư duy và tư duy. Thật nhanh. [Xavi bắt đầu minh họa bằng động tác quan sát xung quanh.] Ngẩng cao đầu, di chuyển, quan sát và suy nghĩ. Quan sát trước khi nhận bóng. Nếu bạn sắp nhận được một đường chuyền, phải quan sát để thấy cầu thủ nào đó có tự do không. Và pum. Chuyền ngay lần chạm đầu tiên. Hãy quan sát [Sergio] Busquets – tiền vệ xuất sắc nhất có lối chơi bóng một chạm, không hơn. Cậu ấy khống chế, quan sát và chuyền bằng một chạm. Vài cầu thủ cần tới 2 hay 3 chạm và nếu so sánh với độ nhanh của một trận đấu thì nó quá chậm. Alves, một chạm. Iniesta, một chạm. Messi, một chạm. Piqué, một chạm. Busi [Busquets] và bản thân tôi … 7 hoặc 8 cầu thủ đều chơi một chạm. Thật nhanh. Thực tế ra, [HLV đội trẻ] Charly [Rexach] đã từng luôn nói rằng đó là: a mig toc. Có nghĩa là một nửa chạm.
 
Hai cái tên Arsenal – Barcelona luôn gợi lên những nghi vấn về tương lai của Cesc Fabregas. 
 
Nếu tôi đã chuyển đến với một CLB khác, tôi vẫn sẽ nghĩ về Barça – mối dây liên kết đó giữa chúng tôi là rất mạnh. Điều tương tự cũng xảy ra với cậu ấy. Nhưng thời điểm này hiện đang có một khó khăn lớn: lúc này cậu ấy quá đắt giá. Nhưng tôi nghĩ rằng cầu thủ nào cuối cùng rồi cũng sẽ thi đấu cho CLB mà anh ta mong muốn. Sau rốt thì cậu ấy cũng sẽ về Barça thôi.
 
Đó không phải là điều các cổ động viên Arsenal muốn nghe và một số người đã cáo buộc các cầu thủ Barça trong đó có anh, đã gây ra những rắc rối. Mùa hè năm ngoái đã có rất nhiều phát biểu gây chú ý được cho là xuất phát từ phía Barça… 
 
Thật vậy sao? Lúc đó hầu như tôi chẳng phát biểu gì. Tôi không tưởng tượng ra là họ sẽ phản ứng như vậy. [Xavi dừng lại, lặng lẽ nói thêm vào, vẻ mặt gần như bối rối] Bạn biết đấy, các cầu thủ thường không suy nghĩ nhiều. Chúng tôi ích kỉ, chúng tôi không nhận thức rõ vấn đề. Tôi cũng nói thế vì tôi nghĩ cho Cesc. Cậu ấy muốn về đây. Barcelona luôn là giấc mơ của cậu ấy. Nhưng dĩ nhiên cậu ấy cũng là đội trưởng của Arsenal, người mang biểu tượng của CLB và là một thủ quân. Tình cảnh này thật là tiến thoái lưỡng nan với Cesc. Cậu ấy đang thi đấu cho một CLB chơi theo phong cách của mình với HLV Wenger, người đã đối xử tốt với Cesc, đã dạy dỗ và nâng đỡ cậu ấy. Cesc tôn trọng Wenger. Nếu cậu ta đang đầu quân cho một CLB như Blackburn chẳng hạn, có lẽ việc rời đi sẽ dễ dàng hơn nhiều. Xem nào, sự thật là: tôi muốn cậu ấy về với Barça. Dĩ nhiên rồi. Barça có một phong cách chơi bóng rất rõ ràng và không có nhiều cầu thủ thích hợp với nó. Đó là điều không dễ dàng gì. Nhưng Cesc lại thích hợp với phong cách đó một cách hoàn hảo.
 
Dù cho anh ta sẽ lấy mất vị trí của anh? 
 
Tôi không nhìn nhận những cầu thủ mới như là một mối đe dọa, tôi không nói “đây là vị trí của tao”. Tôi luôn nói rằng: “mang các cậu ấy tới đây và để họ chơi bóng”. Có càng nhiều cầu thủ tài năng ở giữa sân càng tốt. 4 hoặc 5 năm về trước [người ta nói] tôi và Iniesta không thể chơi bóng cùng nhau. Chúng tôi không thể chơi cùng nhau sao? Hãy nhìn xem điều đó bây giờ hóa ra đã như thế nào.
 
Năm ngoái, các anh đã đánh bại Arsenal một cách không mấy khó khăn…
 
Đúng vậy, nhưng năm nay họ sẽ chơi tốt hơn. Tôi nghĩ có một điều bất lợi cho Barça là năm ngoái chúng tôi đã chạm trán với họ. Họ đã dành cho chúng tôi quá nhiều sự tôn trọng. Trận đấu diễn ra như thể là họ đã để cho chúng tôi giữ bóng; chúng tôi luôn có bóng, trên sân nhà cũng như sân khách. Trận đấu ở Luân Đôn có thể đã kết thúc với tỉ số 4-0 vì chúng tôi đã vượt trội hơn rất nhiều – nhưng nó đã kết thúc với tỉ số 2-2. Năm nay sẽ có sự khác biệt.
 
Phản ứng của anh về kết quả bốc thăm này là gì? 
 
Tôi thấy mừng. Tôi thích việc chúng tôi sẽ tham dự vào một trận đấu đầy hứa hẹn. Arsenal không phải là kiểu đội bóng đến để cố gắng phá hỏng trận đấu [làm bạn khó chịu, làm vỡ vụn và làm hỏng trận đấu]. Nếu đó là Chelsea, có lẽ bạn sẽ nghĩ Madre mía [Oh my God], họ sẽ nhường thế chủ động cho bạn, lùi sâu chờ đợi, chơi áp sát, tận dụng sai lầm của bạn với các cầu thủ như Drogba và Malouda. Nhưng không, tôi nghĩ Arsenal sẽ muốn có bóng. Đây sẽ còn hơn là một trận đấu bóng đá. Nếu là người hâm mộ tôi chắc chắn sẽ mua vé để xem trận đấu này. Manchester United hay Chelsea sẽ chơi thiên về rình rập nhiều hơn. Họ sẽ để chúng tôi giữ bóng. Còn Arsenal thì không như vậy.
 
Liệu bóng đá Anh có hấp dẫn với anh không? Các cầu thủ Tây Ban Nha trở về từ nước Anh luôn thán phục về nó. 
 
Bóng đá Anh thật lạ thường. Una pasada [giống kiểu kich & rush – tạt cánh đánh đầu]. Hồi xưa bóng đá là như vậy. Nước Anh thật ra chính là nơi khai sinh, trái tim và là linh hồn của bóng đá. Nếu Barça có được những cổ động viên giống như của Liverpool, Arsenal hay MU chúng tôi có lẽ đã giành được 20 Champions Leagues, hahaha! OK, đó là một lời nói quá nhưng tôi chưa bao giờ thấy thứ gì giống như bóng đá Anh. Trước kia có lần chúng tôi đã thắng Liverpool 3-1 và cả 2 đội đều được vỗ tay tán thưởng bên ngoài sân. Tại Anh, các cầu thủ bóng đá được tôn trọng hơn, các trận đấu mang tính trang trọng và có ít tiểu xảo hơn. Mỗi một cầu thủ Tây Ban Nha đến Anh đều ưa thích nó – và trở về thành một cầu thủ tốt hơn. Nếu tôi có dịp rời khỏi Tây Ban Nha có lẽ tôi sẽ tới nước Anh.
 
Trận chung kết Champions League năm nay sẽ diễn ra tại sân Wembley, điều đó khiến nó trở nên đặc biệt hơn với Barça, có phải như vậy không? Trận chung kết CL năm ngoái đặc biệt vì đã diễn ra tại sân Bernabeu nhưng Wembley chính là nơi ghi dấu chiếc cúp Châu Âu (C1) đầu tiên của Dream Team (1992). Có vẻ như đây sẽ là một năm mà các anh sẽ được liên tục so sánh với họ…
 
Vào năm 1992 tôi được 12 tuổi, các anh trai của tôi đã được tới Luân Đôn xem Barça thi đấu nhưng cha mẹ tôi đã không cho tôi đi cùng. Tôi đã khóc nức nở nhưng chẳng có ích gì. Tôi muốn được thi đấu tại Wembley. Nó đặc biệt với Barça – cũng như với mỗi một người yêu thích bóng đá. Địa điểm năm ngoái [Sân Bernabeu] thì sặc mùi khiêu khích. Còn địa điểm năm nay [Sân Wembley] lại mang đậm âm hưởng của sự hoài cổ và tính kinh điển. Và trong tôi phần nhiều là lòng hoài cổ. Nhận xét về mình ư? Tôi là một người lãng mạn.
 
 PDDK1987 (Guardian)
Write comments...
or post as a guest
Loading comment... The comment will be refreshed after 00:00.

Be the first to comment.

Top Bloggers

  • Sample avatar

    Bằng Nguyễn

    Cựu Chủ tịch FCBVN

  • Sample avatar

    Hoàng Thông

    Nhà báo

  • Sample avatar

    Mạnh Hiển

    Bí thư xã