Khi tất cả các nhận định đều đi đến thống nhất là đội thua đã chơi tốt, thậm chí rất tốt... thì thất bại đó là sự yếu kém về đẳng cấp... Đẳng cấp của đội bóng và đẳng cấp của huấn luyện viên.
Ở Camp Nou có một Liverpool cầm bóng nhiều hơn, sút nhiều hơn, pressing tốt hơn nhưng tất cả chỉ như thứ ảo giác, không che giấu được một sự thật: họ chỉ làm tốt ở 2/3 sân, càng gần cầu môn, “lữ đoàn đỏ” càng thiếu các phương án tấn công sắc nét.
Mặc dù cố gắng khoét vào các vị trí non nớt (hoặc đơn giản là đẳng cấp chưa cao) của Roberto và Lenglet, nhưng rõ ràng chất lượng các cú sút đơn giản chỉ gây nên tiếng ồn mà thiếu sự nguy hiểm, bởi Liverpool không có độ sắc cần thiết đủ để dàn xếp được các tình huống thực sự ngon ăn trong không gian trống trải. Salah hay Milner, Mane đều phải dứt điểm qua rừng chân hay bị áp sát thì cơ may có bàn thắng hay làm đối phương rối loạn dẫn đến mắc sai lầm là rất nhỏ. Tỷ số chung cuộc đã nói lên điều đó.
Về phía Barça, càng cuối giải, triết lý bóng đá của Valverde càng rõ nét. Gặp Liverpool, một đối bóng rất mạnh, pressing rất tốt, Barça không chơi bóng như cái cách Cruyff hay Pep tưởng đã “đóng đinh” tại giáo án. Ngược lại, họ thiên về kiểm soát trận đấu và chủ động rình rập nhiều hơn. Nó có thể dấy lên những hoài nghi từ kẻ bại trận không chấp nhận thực tế cũng như từ những Culer đã quá quen với lối đá cống hiến, nhưng để chiến thắng, Valverde có cách của riêng mình: 1 chút gì đó giống Inter của Mourinho, 1 chút khoa học của Juventus thời Lippi, 1 chút tinh quái kiểu bóng đá đường phố mà không còn hình ảnh lãng mạn đến mong manh của Pep thập kỷ trước. Để dứt ra khỏi quỹ đạo đó, hẳn phải là 1 cuộc cách mạng. Mà việc làm cách mạng không thể xuất phát từ một huấn luyện viên tầm thường được.
Quả thực dấu ấn chiến thuật của Valverde quá đậm nét trong chiến thắng trước Liverpool mà nhiều người tưởng chỉ sự đóng góp từ Messi, Alba, Suarez, Stegen. Ai cũng nhìn thấy Sergi Roberto hạn chế về tốc độ, đọc tình huống không tốt, hoàn toàn lép vế trước Mane và Coutinho không hề có chút “uy” nào để dọa nạt đối phương... Nếu theo tư duy thông thường HLV sẽ có 2 sự thay đổi nhân sự theo kiểu 1 đổi 1, đúng vị trí và đúng chức năng: Dembele thay Coutinho và Semedo thay Roberto. Nhưng Valverde đã có quyết định chỉ thay Coutinho bằng Semedo, chuyển sơ đồ thành 4-4-2 mà chỉ mất có 1 sự thay đổi, với nhóm cơ bắp Roberto - Semedo bắt chết Mane và ở cánh trái, Vidal có dịp hỗ trợ anh chàng Lenglet thiếu chất thép... Kết quả đến ngay lập tức sau đó: Mane tắt điện, Salah cũng không thể đi bóng để áp sát 16m50 kiểu 1 chọi 1 được nữa. Hệ thống phòng ngự của Barça chắc chắn kể từ đó.
Với cách điều chỉnh chiến thuật thông minh và tinh tế như thế, Klopp không có phương án nào khả dĩ ngoài việc cuống cuồng đưa tất cả những cầu thủ tạo nên đột biến vào sân hòng kiếm 1 bàn sân khách. Và thất bại là điều khó tránh bởi họ không có 1 chân “làm bóng” đúng nghĩa.
Thua 0-3, Liverpool cần một điều thần kỳ tại Anfield để có mặt tại chung kết. Điều thần kỳ không chỉ là việc phải ghi được 4 bàn, mà còn phải giữ sạch lưới trước một Barça cực quái và lối đá càng ngày càng trở nên khó chịu.
Có lẽ lữ đoàn Đỏ đành phải chờ thêm một năm nữa để có cơ hội lên ngôi tại đấu trường Champions League, phải tạm chấp nhận chỉ mới là một ông kẹ tại Anh quốc, nơi họ có thể tranh chấp sòng phẳng với một Man City, chỉ biết tấn công và tấn công kể cả khi đang thua 0-1 hay thắng 4-0. Barça của Valverde giờ không đơn giản như thế. Sự lì lợm lạ lẫm đã đến, không còn nghi ngờ gì nữa, đó là hình hài của một nhà Vô địch.
Duy Khang
or post as a guest
Be the first to comment.