Có những cầu thủ ở đội bóng đối địch, nhưng mỗi lần đối đầu lại đem đến cho bạn một cảm xúc kỳ lạ: ngưỡng mộ & thù hận. Và bạn không biết phải làm thế nào để dung hòa chúng. Đối với tôi, Iker Casillas và Raul, cả hai, luôn là bạn của tôi. Nhưng cảm xúc trái ngược nhất trong tôi gọi tên Zinedine Zidane.
"Zizou" là đối thủ lớn nhất mà tôi đã từng chơi, và thật đáng tiếc, anh ấy lại chiến đấu vì sắc áo Trắng của Real Madrid. Những trận đấu của anh ấy khi gặp Barça là hiện thân của kỹ thuật, sức mạnh và chất lượng. Tôi hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ khi phải thừa nhận rằng Zidane là một trong những cầu thủ xuất sắc nhất lịch sử bóng đá, mặc dù nhiều người dành vinh dự đó cho Di Stefano. Nếu một ngày nào đó tôi được liệt kê danh sách 5 cầu thủ xuất sắc nhất mọi thời đại, chắc chắn rồi, Zizou là một trong số họ.
Thưởng thức những chuyển động của anh ấy là một cái gì đó không thể diễn tả. Zizou sử dụng cả hai chân và tất cả các bộ phận của cơ thể để kiểm soát bóng: má ngoài chân phải, má ngoài chân trái, má trong, đùi, đầu, ngực,...thân hình của anh ấy lực lưỡng như một tảng đá. Trong những pha một đối một, một pha động tác giả, qua người và sau đó là bàn thắng.
Bởi vì cùng thi đấu ở giữa sân, nên chúng tôi "chạm mặt" thường xuyên trong suốt trận đấu. Tôi nhớ có lần tôi cướp được bóng trong chân Zidane 3 lần. Đột nhiên Luis Enrique chạy tới và chúc mừng: "mẹ kiếp, cậu là Người hủy diệt (Terminator)".
Tuy nhiên, thật không may, đó chỉ là ngoại lệ. Thường thì Zizou luôn chiến thắng. Sở hữu một "Kho tàng kỹ thuật" cho phép Zidane có thể sử dụng liên tục những động tác khác nhau và tạo ra những tình huống ngoài sức tưởng tượng. Bạn đeo bám Zizou, và có lúc bạn cảm giác rằng mình sắp cướp được bóng trong chân anh ấy, chỉ một tích tắc nữa thôi. Anh ấy muốn bạn đến gần hơn, và sau đó bạn sẽ bị anh ấy "làm nhục".
Những ai cho rằng Zizou chậm chạp, chắc chắn họ chưa từng đối mặt với anh ta. Nhanh như ma quỷ vậy. Lấy bóng từ chân Zidane là một bài toán khó, nhưng khi anh ấy bắt đầu phối hợp với Roberto Carlos thì bạn phải cầu nguyện cho những gì sắp xảy ra.
Trong kho tàng của Zizou có một loại vũ khí như thế này, đó là những pha "đảo chân liên tục". Anh ấy sử dụng nó để khiến cho đối thủ mất thăng bằng. Nhưng điều này là có hại. Nó rất không tốt cho xương bánh chày. "Đừng chơi bóng như thế, bởi anh là người thông minh" - tôi đã hét lên với anh ấy như vậy, như một người hay tọc mạch vào chuyện của người khác. Một cầu thủ khác (phía Real) nhìn tôi ngạc nhiên như muốn nói rằng: "Đó đâu phải chuyện của cậu!". Tôi khẳng định: "Cậu hãy nghe này, đó chẳng khác nào tự hủy hoại đôi chân của mình!".
Tôi luôn nghĩ rằng, với kỹ thuật ấy, chắc chắn bạn không phải là một đứa trẻ. Thậm chí cần phải thừa nhận rằng, một cầu thủ giỏi cần biết vận dụng "bóng đá đường phố" vào trong trận đấu. Thật tiếc, hoặc cũng có thể là thật may mắn, bóng đá của La Masia không dạy những điều này. Nếu đó không phải là bẩm sinh, hãy quên nó. Họ sẽ không dạy bạn điều này.
"Zidane" của chúng tôi trong thời gian này là Rivaldo. Đó là một ngôi sao lớn, một người sinh ra để chiến thắng, một người bạn tuyệt vời, rất khiêm tốn và sống khép kín. Anh ấy không thích buôn chuyện, bởi tất cả những gì cần nói, anh ấy đã thể hiện hết trên sân cỏ. Tôi không bao giờ quên cuộc trao đổi chung giữa chúng tôi. Vào thời điểm đó tôi chưa phải là một cầu thủ có nhiều kinh nghiệm thi đấu. Đó là câu chuyện về việc tôi có ý định đến Atletico Madrid, nhưng Rivaldo luôn luôn có những lời an ủi kịp thời: "Xavi, cậu là một cầu thủ rất sang trọng và tuyệt vời. Hãy kiên nhẫn, cậu còn rất trẻ. Tôi biết rằng thời của cậu chắn chắn sẽ đến".
Serra Ferrer tin tưởng tuyệt đối vào Guardiola, và tôi chỉ được vào sân khi và chỉ khi Pep không thể. Rivaldo nói với tôi: "Hãy chờ đợi một vài năm, nếu tình hình không thay đổi, khi đó hãy đưa ra quyết định".
Đó không phải là lời khuyên duy nhất tôi nhận được. Rivaldo dạy tôi cách chịu trách nhiệm đối với tập thể, và lấy đó làm chuẩn mực hành vi hàng ngày. Anh ấy đã chứng minh bằng những ví dụ cụ thể, bất kể mọi thứ diễn ra tốt đẹp hay tồi tệ. Điều quan trọng là "đừng bao giờ che giấu"... Trận đấu với Chelsea tại vòng Tứ kết Champions League 1999/2000, Rivaldo đã đá hỏng 1 quả 11 mét trong thời gian chính thức. Và sau đó chúng tôi có một quả 11 mét khác ở hiệp phụ. Anh ấy một lần nữa cầm lấy quả bóng, tiến lên, và lần này đã thành công. Nếu Rivaldo từ chối thực hiện pha 11 mét đó, cả đội cũng chẳng ai dám nhận trách nhiệm, và khi đó cả đội đều im lặng. Nhưng Rivaldo nhận thức rõ vai trò của mình trong đội bóng. Tôi không muốn "ném hòn đá vào khu vườn" của Bebeto, nhưng phải thấy rằng, ở những thời khắc quan trọng nhất đối với Deportivo, Djukic luôn là người lãnh trách nhiệm thực hiện những quả 11 mét. "Crack" nên phải là người bản lĩnh, và dám nhận trách nhiệm ở thời khắc khó khăn nhất.
Rivaldo đã chững minh những lời khuyên của mình bằng thực tế, ngày 17/6/2001. Barça đối đầu với Valencia tại Camp Nou ở vòng đấu cuối cùng của La Liga. Chúng tôi cần một chiến thắng để đoạt chiếc vé cuối cùng tham dự Champions League mùa tới, mà trước đó nó vẫn nằm chính trong tay của Valencia. Trận đấu còn lại 2 phút, và trên bảng tỉ số vẫn là 2-2. Rivaldo quay lưng lại với khung thành, đón nhận một đường chuyền bổng từ Frank de Boer. Thời điểm ấy tôi đã nhìn và nghĩ thầm "Anh ta định làm cái quái gì vậy?". Bình thường thì mọi người sẽ đỡ quả bóng xuống, chắt chiu cơ hội, tiếp theo là tung ra một đường chuyền. Trong khi anh ấy định thực hiện một trong những pha bóng khó nhất trong thế giới bóng đá, đúng vào thời điểm mà có thể đánh đổi mục tiêu của cả đội bóng trong suốt mùa giải?! Nhưng nếu vậy thì không phải là Rivaldo. Thật tuyệt vời! Tất cả đã như phát điên! Anh ấy đã làm điều đó với trách nhiệm của một người đứng đầu, một ngôi sao, và một người được đồng đội tín nhiệm. Trong phòng thay đồ, chúng tôi đã hôn đôi chân của Rivaldo, còn anh ấy thì hành động như chẳng hề có chuyện gì xảy ra cả. À khoan đã, tôi đã nói sai. Ngày hôm đó, chúng tôi đã thấy anh ấy mỉm cười. Tôi đã nói rằng anh ấy không phải là một người thích thể hiện cảm xúc. Nhưng khi bạn hiểu rõ hơn về Rivaldo, bạn có thể biết được anh ấy đang buồn hay đang vui. Qua cái mỉm cười ấy, tôi có thể chắc chắn rằng đó là đêm hạnh phúc nhất trong cuộc đời "Rivo".
Carles Rexach, HLV mới của Barça, người thay thế Serra Ferrer từ cuối tháng Tư. Ưu tiên của "Charly" đó là sống, vui thú với nghề nghiệp của mình và cảm nhận trái bóng trong luyện tập, cũng như trong mỗi trận đấu. Ông hoàn toàn trái ngược với Van Gaal. Rexach không bao giờ gây áp lực lên các cầu thủ, bởi ông tin rằng "áp lực chủ yếu nằm ở bản thân mỗi cầu thủ". Điều đầu tiên ông làm, đó là tập hợp đội bóng lại và nói những gì ông thấy trong các trận đấu của mùa giải này. Và theo quan điểm của Rexach, chúng tôi đã chạy quá nhiều. Ông nhắc lại lời của Cruyff: "Ai chạy nhanh hơn? Đó là quả bóng, chứ không phải là các cậu!" Hãy một lần nữa trở lại đúng là Barça!".
"Đội bóng này thiếu một chút về trật tự và sự thống nhất" - ông ấy nói với đúng phong cách điềm tĩnh của mình kèm theo đó là một chút bông đùa hoặc một câu chuyện nhỏ để giúp bầu không khí xung quanh trở nên thư giãn. Vì vậy, trước mỗi trận đấu đối với chúng tôi là những tràng cười và những câu chuyện để xóa bỏ áp lực. Vào khoảnh khắc mà cả thế giới hướng mắt về phía ông ấy, yêu cầu ông từ chức, thì ông vẫn đón nhận nó một cách bình thản. Đó là một người đàn ông rất giàu kinh nghiệm, và bạn khó có thể đánh bật ông ta rời khỏi yên ngựa.
Rexach chú trọng hơn vào chiến thuật. Ý tưởng của ông là kiểm soát khu vực trung tâm, từ đó dẫn đến kiểm soát trận đấu. Để làm được điều này thì toàn đội phải thi đấu gần nhau hơn. Chiến thuật này khiến tôi cảm thấy hài lòng hơn, bởi tôi có thể ra sân cùng với Guardiola, khi thì là vị trí tiền vệ trụ, khi thì ở vị trí tiền vệ tấn công (mediapunta).
"Charly" luôn luôn có thể giữ sự tập trung tối đa. Chẳng hạn khi buổi tập đang diễn ra, ông đứng quay lưng lại với đội bóng. Và sau đó ông hét lên:
- Tuyệt lắm, các chàng trai, hãy tiếp tục như thế!
- Mister, nhưng thậm chí ông còn không nhìn chúng tôi luyện tập cơ mà?! - một trong số chúng tôi ngạc nhiên hỏi.
- Con trai, ta xác định dựa vào âm thanh của quả bóng, và ta biết là tốt hay không!
Mùa cuối cùng của Charly là một vị đắng ngắt. Barça không giành được danh hiệu nào. Những vấn đề của CLB càng trở nên chồng chất, và quan trọng nhất, đó là sự ra đi của Guardiola. Rõ ràng là tôi nằm ngoài sự việc này, nhưng tôi muốn nhấn mạnh rằng, tôi chưa bao giờ có một cuộc đối đầu với Pep.
Cuộc chia tay của Pep khiến tất cả rất buồn. Cả SVĐ chìm trong bầu không khí "tang tóc", khi trận đấu với Celta Vigo tại Cúp Nhà vua kết thúc với tỉ số 1-1 (lượt đi Celta thắng 3-1). Nhưng trận thua ấy không thể so sánh được với sự ra đi của Pep. Người đàn ông ấy đã dành tất cả cho Barça và không thể rời khỏi CLB bằng cách lầm lũi đi vào bóng tối được. Chúng tôi đã "công kênh" anh ấy trên SVĐ, bởi anh ấy xứng đáng được tôn vinh. Và sau đó, Pep đã nhận một huân chương danh dự của đội bóng trong phòng thay đồ...
or post as a guest
Be the first to comment.