Tôi bước những bước đi đầu tiên ở ĐTQG ở đội U17 dưới sự lãnh đạo của Teodoro Nieto. Sau khi chứng kiến màn trình diễn của tôi trong trận giao hữu giữa đội tuyển Catalonia với Tenerife, ông ấy đã quyết định triệu tập tôi để thi đấu dưới ngọn cờ ĐTQG.
Giải đấu lớn đầu tiên đó là Meridian Cup, diễn ra ở Bồ Đào Nha. Trong trận chung kết, chúng tôi thua Nigeria, nhưng không phải là không có tranh cãi. Bàn thắng đầu tiên của đội bóng châu Phi có vấn đề, và nó hoàn toàn sai luật nếu nhìn dưới góc nhìn bóng đá. Tiếp theo là giải Vô địch thế giới U17 ở Ai Cập. Tôi đã trở thành một phát hiện mới khi được triệu tập vào đội trẻ QG, và là cầu thủ trẻ nhất so với các đồng đội của mình dưới sự huấn luyện của Santisteban. Và ở đó tôi đã làm quen với Iker Casillas. Kết thúc giải đấu, chúng tôi xếp vị trí thứ 3 sau khi thua Ghana ở trận bán kết. Trong trận tranh huy chương đồng, chúng tôi đã giành thắng lợi trước đội tuyển Đức với tỉ số 2-1. Cầu thủ xuất sắc nhất giải đấu do các đồng nghiệp bầu chọn là đồng đội của tôi ở Barca B - Sergio Santamaria.
Hai năm sau, tháng 4 năm 1999, diễn ra giải U20 Thế giới tại Nigeria. Iñaki Saez đã tập hợp được một đội ngũ trẻ trung, đầy tham vọng và mạnh mẽ. "Chú hổ" đặt niềm tin vô điều kiện vào các học trò của mình. Iñaki Saez có biệt danh là "Chú hổ", bởi ông luôn luôn nói như thế này: "Chú hổ, công việc thế nào?", "Chú hổ, mọi việc ổn cả chứ?", "Hôm nay chúng ta cần chiến thắng, những chú hổ à!". Luôn luôn là như vậy, "Chú hổ" luôn ở đầu hoặc cuối câu nói.
Iñaki trầm tính và rất thân thiện. Ông ấy là người thầy thứ ba của tôi, sau bố tôi và Juan Villa. Ông là người của công chúng, tạo hóa ban cho ông một tính cách đặc biệt và những suy nghĩ hết sức tỉnh táo. Iñaki không yêu cầu chúng tôi những chiến thuật quá mới mẻ. Bài toán của ông đặt ra là, tất cả hãy tuân thủ chiến thuật và cứ chơi ở vị trí như đã đảm nhận ở CLB. Tóm lại, ông còn hơn cả những chuẩn mực. Saez thường sử dụng sơ đồ 4-2-3-1, bởi ông cho rằng đó là sơ đồ tiêu chuẩn. Chúng tôi có 4 phương án để luyện tập, còn lại là hãy cứ chơi một cách thoải mái nhất trên sân đấu. Với Iñaki, chúng tôi đã trải qua những ngày tháng tuyệt vời. Ông ấy sở hữu phương pháp sư phạm thiên tài, điều quan trọng nhất khi làm việc với các cầu thủ trẻ.
Chúng tôi bắt đầu giải đấu với đội bóng có sức mạnh vô song - Brazil. Họ sở hữu một cầu thủ có thể khiến cả đám đông điên cuồng. Đó chính là Ronaldo, sau này Thế giới biết đến anh với tên gọi Ronaldinho. Chúng tôi chiến thắng với tỉ số 2-0, nhờ vào Gabri - người đã ghi cả hai bàn thắng của trận đấu. Khi đó Gabri chơi ở vị trí tự do trên hàng tiền vệ, bởi anh ấy có khả năng đá theo chiều dọc của sân. Gabri, Bermudo, và tôi là ba cầu thủ của Barcelona được Iñaki triệu tập.
Trận tiếp theo của vòng bảng, chúng tôi hòa 0-0 với Zambia. Một suất chơi ở vòng Knock-out được đảm bảo bởi chiến thắng trước Honduras với tỉ số 3-1.
Đối thủ ở vòng 1/8 của chúng tôi là đội tuyển Mỹ. Đó là một chiến thắng hết sức khó khăn. Tỉ số chung cuộc là 3-2, và tôi đã ghi một bàn thắng.
Tiếp theo là Ghana. Đó là đội bóng của những người đàn ông thực sự, chứ không phải là những chàng trai trẻ. Cầu thủ thấp nhất trong đội của họ cao tới 1m75. Trở lại với trận đấu, tôi có thể nói rằng đó là trận căng thẳng nhất của cả giải đấu. Sau khi kết thúc trận đấu, chúng tôi bị vắt kiệt sức và có cảm giác như mình vừa trở về từ cõi chết. Chúng tôi mở tỉ số trận đấu nhờ bàn thắng từ chấm 11 mét của José Javier Barkero. Tuy nhiên ngay lập tức, đội bóng Phi châu đã đáp lại những khán giả nhà bằng bàn thắng gỡ hòa từ một pha đá phạt trong tưởng tượng. Cho tới thời gian bù giờ, mặc dù đối phương bị đuổi một người nhưng kết quả vẫn được giữ nguyên. Trận đấu bước vào loạt đấu luân lưu 11 mét quyết định. Đó là khoảng thời gian dài vô tận, thêm vào đó là 30 phút cả SVĐ chìm trong bóng tối do sự cố mất điện. Iker đẩy được một quả penalty để đưa chúng tôi tiến vào bán kết.
Niềm vui chiến thắng không trọn vẹn. Cần phải nói rằng điều kiện sống và vệ sinh ở Nigeria hết sức thảm hại và không thể chấp nhận được với tư cách chủ nhà của một giải Vô địch thế giới. Chiến thắng trước Ghana là nguyên nhân của "một cuộc hỗn loạn trên tàu". Thời gian ở châu Phi, cả đội đều bị sụt cân, trung bình từ 3-4 kg, còn mặt ai cũng tái xanh. Đơn giản vì chúng tôi không phải ở Thủ đô, mà là ở khu nông thôn Babangida của vùng Kaduna, nơi mà thằn lằn có kích thước tương đương với những con chuột cống. Nhiệt độ cũng kinh khủng. Đó là tháng Tư, nhưng nhiệt độ lên tới 400 C, và chúng tôi buộc phải thi đấu vào lúc 3 giờ chiều.
Với bức tranh tổng thể như vậy về chiếc vé vào vòng bán kết, chúng tôi đã quyết định gặp Iñaki và Carlos Lorensana (cánh tay phải của José Antonio Camacho, người đến Nigeria để theo dõi từng bước đi của chúng tôi). Nói chung là chúng tôi muốn truyền đạt tới đội ngũ HLV về nguyện vọng sâu sắc được trở về và thảo luận phương án để trở về Tây Ban Nha. Đội trưởng Orbais là người đại diện. Cuối cùng, cuộc thảo luận như chưa hề xảy ra. Lorensana đã rời khỏi với thái độ hết sức tức giận. Ông ấy nói rằng chúng tôi đang làm một công việc hết sức vĩ đại vì đất nước, nhưng chúng tôi không biết suy nghĩ, và rằng đây là giải VĐTG chứ không phải nhà trẻ,... Đó là một "trận đòn" tốt, đáng để ghi vào lịch sử. Rõ ràng là sau khi "cơn bão" đi qua, không một ai nhớ về những điều đã phải trải qua nữa.
Đối thủ vòng bán kết của chúng tôi là Mali, trong đó có Seydou Keita, lúc đó đang thuộc biên chế của Olympic Marseille. Hai bàn thắng của Varela, và một của tôi đã giúp đội bóng bước cả hai chân vào trận Chung kết, nơi mà Nhật Bản đang đợi sẵn. Trong trận đấu quan trọng nhất, chúng tôi chiến thắng với tỉ số 4-0.
Cho đến trước khi trận chung kết diễn ra, bác sĩ Guilen đã vào phòng của tôi cùng với Gabri và "bật mí một bí mật nho nhỏ" rằng cả hai chúng tôi sẽ giành giải thưởng "Cầu thủ xuất sắc nhất giải đấu". Nhưng đó lại là một bí mật khủng khiếp. Rõ ràng là sau chiến thắng ở trận Chung kết, giải thưởng đó không thể thoát khỏi tay một trong số chúng tôi. Hãy thử tưởng tượng xem chúng tôi đã bất ngờ như thế nào khi ở lễ trao giải, Seydou Keita mới là người được xướng tên. Sự phẫn nộ của các đại biểu đội tuyển Tây Ban Nha lên tới đỉnh điểm. Khi chúng tôi đi ra ngoài và ăn pizza trong một nhà hàng thuộc khuôn viên khách sạn để mừng cho chiến công vĩ đại, Michel Platini và Washington Tabares - thành phần của BGK - đã đến gặp để yêu cầu về một sự tha thứ. Họ đã giải thích rằng sự lựa chọn của họ bị chi phối bởi yếu tố chính trị và đó là một quyết định cực kì khó khăn, như là một "món quà" dành tặng bóng đá châu Phi.
Khi đội bóng trở về Tây Ban Nha với cúp Thế giới trong tay, tôi là người đầu tiên bị các phóng viên và hàng trăm camera săn đuổi tại sân bay Barajas. Một buổi lễ ăn mừng hết sức cảm động đã diễn ra ở Moncloa Palace và Zarzuela. "Tôi rất thích cách cậu chơi bóng" - nhà vua Juan Carlos I bắt tay tôi và nói.
Với Iñaki Saez, chúng tôi đã thi đấu ở giải Vô địch châu Âu ở Bồ Đào Nha. Tuy nhiên, đó là một giải đấu không may mắn đối với tôi: bộ đôi Albelda-Baraja đã được sử dụng trong suốt giải đấu. Thật sự tôi đã rất buồn vì không được ra sân chơi một phút nào. Tôi đến với Vòng chung kết bằng một phong độ ấn tượng, cũng như có một mùa giải thi đấu tốt tại Barcelona. Nhưng không chỉ mình tôi không được ra sân tại giải đấu này. Teodoro Nieto - trợ lý kỹ thuật, người mở cánh cửa cho tôi vào ĐTQG, đã thu thập và nghiên cứu đoạn băng video về đối thủ sắp tới. Ông một lần nữa nhấn mạnh:
- Tôi không hiểu, tại sao họ không sử dụng tiền vệ xuất sắc nhất châu Âu cho những trận đấu!
- "Ông bạn tốt" cứ thích tưởng tượng . - Tôi trả lời.
- Đơn giản là cậu chẳng hiểu gì cả. Khi cậu thi đấu, cậu sẽ thấy tất cả những gì tôi nói.
Không thể tin, nhưng đó là một sự kiện! Trong suốt cuộc sống, những người xung quanh tin vào tôi nhiều hơn là tôi tin vào chính mình.
Một trong số đó là Jose Antonio Camacho. Ông là người đầu tiên gọi tôi vào ĐTQG, một cách liên tục. Trước hết, tôi ngạc nhiên khi HLV yêu cầu tôi kiểm soát bóng ở khu trung tâm. Ông ấy có một tính cách rất đàn ông, nhưng luôn hòa thuận với các đồng nghiệp. Tôi nhớ rằng, khi đó "công việc" của tôi ở Barcelona không liền mạch, nhưng trong danh sách triệu tập của ông luôn có tên tôi và Puyol.
Lần đầu tiên ông triệu tập tôi là vào tháng 11 năm 2000. Tôi biết được thông tin này qua truyền hình. Trước sự kiện đó hoàn toàn không có một cuộc nói chuyện nào về chủ đề này, mặc dù báo chí đã "cảnh báo" trước về việc tôi là một ứng cử viên trong danh sách. Camacho đã điền tên Puyol, và cả tôi. Cần lưu ý rằng, trận ra mắt của chúng tôi sẽ gặp Hà Lan, lúc đó được huấn luyện bởi Van Gaal.
Mọi việc vẫn tiếp tục cho đến khi Guardiola trở lại sau chấn thương. Nhưng Pep đã không giữ được phong độ cho đến Mundial tại Nhật Bản và Hoàn Quốc, và Camacho điền tên tôi vào đội tuyển. Giải vô địch Thế giới lần đầu tiên của tôi! Đó là một niềm vinh hạnh to lớn!
Tôi được chơi 3 trận tại Mundial năm đó. Trận đầu tiên với Slovenia, tôi không được xuất trận. Sau đó là 20' trong trận đấu với Paraguay và 90' với Nam Phi. Vòng 1/8 với Hà Lan, tôi không thi đấu, nhưng sau đó tôi tham dự trận cuối cùng với loạt penalty định mệnh tại Tứ kết với chủ nhà Hàn Quốc.
Camacho đã bảo vệ chúng tôi khỏi áp lực tâm lý từ mọi hướng. Ông đã làm điều đó thông qua các câu chuyện hài hước khi luyện tập. Vâng, thử ví dụ nhé... Ông gọi đội chiến thắng trong trận đấu tập là "chiếc ban công vô địch", còn đội thua cuộc là "những củ hành tây". Mọi gánh nặng được trút bỏ trên sân tập. Và cũng nhờ ông, tôi đã xây dựng cho mình tính kỷ luật, sự trung thực khi thi đấu và tôn trọng đối thủ. Đôi khi ông có phong cách "hiếu chiến", nhưng chỉ khi các cầu thủ có tâm lý thư giãn, và để thúc đẩy tinh thần chiến đấu của họ.
Đáng tiếc là chúng tôi bị "thổi bay" tại vòng Tứ kết tại Nhật Bản và Hàn Quốc, bởi chúng tôi là một tập thể mạnh. Những con người như Hiero, De Pedro, Cañizares , Valeron, Nadal và Luis Enrique xứng đáng được nhiều hơn thế!
or post as a guest
Be the first to comment.