Chương 11: Chinh phục một vị trí dưới ánh mặt trời

Xavi
Typography
  • Smaller Small Medium Big Bigger
  • Default Helvetica Segoe Georgia Times

Tôi có cảm tưởng rằng Frank Rijkaard (1) đến với Barcelona mà không biết rằng tôi và các bạn tôi là các cầu thủ. Đối với ông ta, việc đến đây dường như chỉ để có một cuộc sống bất ngờ hơn, bởi ngay trong tuần làm việc đầu tiên, ông đã không tập trung nhiều vào một việc nào cả.

Trên sơ đồ thi đấu trước khi mùa giải mới bắt đầu, tôi đã bị đẩy đến vị trí "số 10". Tôi đã tự hỏi, có phải do thân hình tôi nhỏ bé hay do bề ngoài của tôi? Hay do tôi không phải là một cầu thủ lý tưởng dưới vị trí tiền vệ? Tôi không biết. Tôi đã phải chiến đấu để giành lấy một vị trí ở đội hình xuất phát trong các buổi tập. Nhưng tôi đã phải bắt đầu một mùa giải mới với một vị trí trên băng ghế dự bị. Rijkaard muốn đáp ứng vị trí giữa sân cho các cầu thủ có bề ngoài và thể chất mạnh mẽ giống như Cocu và Gerard(2). Và cũng thật dễ hiểu khi ông đã chọn hai cầu thủ này trong đội hình xuất phát. Ông đã thích mẫu cầu thủ như vậy từ sau khi chơi bóng tại Serie A, mặc dù ông cũng đã sớm nhận ra hướng dẫn dắt để có thể tiếp tục tại Barcelona.

Như những gì đã đề cập, những bước đi đầu tiên của Rijkaard, trong đội hình đã xuất hiện những tiếng cọt kẹt. Một bước ngoặt thật sự đã xảy ra khi ông tin dùng tôi tại trận đấu lượt đi vòng 5 khi đối đầu với Atletico. Chúng tôi đã đến Madrid sau trận đấu gặp Osasuna, nơi tôi cũng đã chơi đủ 90 phút. Tại Calderone(3), một lần nữa tôi lại phải ngồi trên băng ghế dự bị. Tất cả mọi thứ đã chỉ ra rằng tôi sẽ không được ra sân, nhưng đến khi Thiago Motta bị thay ra thì tất cả đã khác. "Ra sân, ra sân, thay người, thay người..." là những gì Rijkaard thúc giục tôi, thậm chí ông còn không cho tôi thời gian để khởi động.

Tôi đã vào sân với mong muốn sẽ thay đổi được vị trí của mình trong đội hình, chứ không phải là cái chỗ ngồi quen thuộc trong băng ghế dự bị kia. Sau đó, tôi nhận được bóng tại vị trí đối mặt với thủ môn. Nhưng đột nhiên, từ đâu đó xuất hiện Sergi Barhuan, và tôi được lĩnh trọn cú đá vào hai chân từ phía sau. Đúng như thế, ánh mắt của anh ta đứng khựng lại.

Tôi đứng dậy mà không có bất cứ chấn thương nào, và hình phạt cho anh ta là hoàn toàn hợp lý và hoàn hảo với tôi. Trận đấu phải tạm hoãn một vài phút, tỉ số vẫn là 0-0, và tôi nhận thức rõ ràng rằng phải ghi bàn, khi đó mọi thứ sẽ thay đổi theo chiều hướng có lợi cho tôi. Tôi tiến lại gần quả bóng và thấy rằng Giovanni Van Bronckhorst sẽ là người thực hiện quả đá phạt này.

- Tôi muốn thực hiện quả đá phạt này. – Tôi nói.
- Cậu ư? – Anh ta ngắt lời.
- Đúng. – Tôi ném cho anh ta một cái nhìn nghiêm túc.
- Được thôi, bình tĩnh nhé.

Đặt bóng, tôi bước bốn bước về phía sau và đợi tiếng còi của trọng tài. Khi tôi đã sẵn sàng sút thì anh ta chạy đến gần quả bóng và thực hiện.

Tôi muốn giết anh ta. Tôi đi đến gần anh ta để vuốt mặt anh ấy. Tôi đã giận giữ với ban huấn luyện, với Giovanni và với mọi thứ trên thế giới này. Kể từ lúc đó tôi không còn thấy thứ gì trên sân nữa, không thấy trái bóng, không thấy đồng đội và tất cả đều không. Puyol đến đẩy tôi, đứng bên cạnh tôi vào nói: "Ê, kẻ hủy diệt, chúng ta đang thi đấu đấy!". Trận đấu chỉ còn 3 phút là sẽ kết thúc, tôi đã cố gắng tập trung thi đấu nhưng trước mắt tôi chỉ hiện ra quả phạt đó và khuôn mặt nguy hiểm của Giovanni. Không có bất cứ một lời biện minh nào dành cho anh ta cả. "Thằng khốn này đã nhạo báng mình!!!" – tôi tức giận và cảm tưởng rằng sự phẫn nộ đó vẫn còn chưa đến giới hạn.

Tiếng còi cuối cùng cũng vang lên, Giovanni chạy thẳng về phía đường hầm. Tôi chạy theo anh ta, quát mắng la hét như một kẻ điên. Trên lối vào phòng thay đồ, Eusebio(4) gặp tôi và an ủi: "Xavi, mọi chuyện đã kết thúc. Tôi hiểu cậu, nhưng tất cả đã xong!". Sau đó thì Puyol cũng đến và bắt đầu làm dịu tôi.

Rijkaard cũng đã rất ngạc nhiên bởi phản ứng của tôi trong hoàn cảnh đó. Lúc bấy giờ, ông mới nhìn tôi giống như một cầu thủ bóng đá với cá tính nhất định. Sau đó, ông kể với tôi rằng, đơn giản từ cuộc cãi vã đó, ông đã rất khâm phục và điều đó đã chứng minh rằng "Ai là ông chủ của ngôi nhà này!"

Trong thực tế, tôi là một người đàn ông đủ bình tĩnh. Rất khó có thể làm tôi bực dọc, nhưng khi tôi nhìn thấy sự bất công trắng trợn, máu bắt đầu sôi lên, và tôi sẽ dừng lại để nhận ra những gì tôi đang làm vào thời điểm đó. Trong suốt sự nghiệp của tôi, tôi đã phải chịu đựng một số hành vi được coi là bất công, bởi vì tôi phải tôn trọng các huấn luyện viên và câu lạc bộ. Tôi thì đã thi đấu 5 năm tại CLB, còn anh ta tất cả chỉ có 3 tháng, do đó, khi anh ta coi thường những quyết định của tôi, nó càng khiến tôi tức điên với những hành động của Giovanni. Nhưng tất cả không chỉ có vậy... Hắn ta kích động tôi, sau đó thì chế giễu và cuối cùng còn cười nhạo vào mặt tôi.

Giovanni sau đó thì liên tục mong tôi tha thứ cho những hành động của hắn. Và hành động đó rõ ràng là có chủ đích. Tôi có linh cảm về điều đó, và khi FIFA tổ chức cuộc bỏ phiếu cuối cùng cho danh hiệu "cầu thủ xuất sắc nhất thế giới", lá phiếu mang tên đội trưởng đội tuyển quốc gia Hà Lan được hắn ta đặt vào tay tôi (khi đó Giovanni là đội trưởng). Thật nực cười!

Ngoài ra, còn đáng chú ý hơn nữa khi khoản tiền thưởng cho thời gian thi đấu của tôi còn cao hơn tiền lương. Điều ấy cho thấy rằng, tôi đang chiến đấu vì một vị trí trong đội hình, và tôi cần phải thi đấu không ít hơn 45 phút cho mỗi trận. Vì thế tôi không thể nhận được gì sau trận đấu với Atletico. Nhưng đây là một trò chơi đang đi ngang qua "tử huyệt", và chắc chắn rằng, tôi là một người đàn ông cá tính nên tôi không thể từ bỏ cuộc chơi một cách dễ dàng như thế được.

Sau trận đấu tại Calderone, chúng tôi bay đến Mexico để thi đấu một trận giao hữu vô dụng. Sau đó 3 ngày, chúng tôi trở về và tiếp đón Valencia ở sân nhà. Dù sao thì sự cải thiện tình hình của tôi cũng không được như mong đợi. Cho đến tận vòng thứ 9 trước trận đấu với Murcia thì Gerard và Cocu vẫn là sự lựa chọn của HLV cho đội hình xuất phát, còn tôi thì vẫn phải ngồi trên băng ghế dự bị. Trận đấu đã bắt đầu, theo cảm giác của toàn đội là nó khá nhẹ nhàng, nhưng không phải quá dễ chịu. Trận đấu diễn ra không thật hoàn hảo. Giữa trận đấu, Rijkaard đã nói với tôi rằng cần phải khởi động để sẵn sàng ra sân bất cứ lúc nào. Sau đó, tôi vào sân để thay cho Gerard. Mười phút sau, tôi ghi bàn. Thật tuyệt, và bắt đầu từ thời điểm đó, tôi sẽ không bao giờ là "kẻ dự bị" không hơn không kém trong đội hình của "người Hà Lan(5)" nữa.

Frank Rijkaard và PuyolRijkaard là người đàn ông mà chúng ta chỉ có thể miêu tả bằng một cụm từ "mười điểm". Mối quan hệ của ông ấy với các cầu thủ rất tuyệt vời. Đôi khi, nó lộ ra rằng đây là một điểm yếu "tự đào mồ chôn chính mình" của ông, bởi vì ông vô cùng tử tế và hiểu được mối quan hệ giữa mình với các cầu thủ. "Người tri kỉ" của ông là Hank Ten Cate, người luôn đồng hành cùng Rijkaard và đã góp công lớn đem lại thành công cho Barcelona trong thời kì đó. Rijkaard rất thân thiện, nhưng ở trong bối cảnh phòng thay đồ rất lộn xộn như thế thì cần phải có một người có thể quản lý và lập lại trật tự bằng giọng nói của mình.

Ten CateTôi thật sự rất hòa hợp với Ten Cate. Ông đã rất lo lắng cho tôi. Hàng ngày, sau mỗi buổi tập ông thường xuyên nhồi nhét cho tôi các bài tập bổ sung và nói với tôi rằng: "Xavi, cậu là tiền vệ hay nhất thế giới".

Rijkaard bắt đầu bắt buộc tôi tập đối diện với khung thành đối phương. "Cậu không thể kết thúc hiệp thi đấu đầu tiên mà không có 2 đến 3 cú sút trúng đích" – Ông yêu cầu tôi như vậy. "Sút, bàn thắng, và đấy là điều cậu cần tập luyện thêm một lần nữa và một lần nữa" – Ông tiếp tục nói.

Phải công nhận rằng, đối với chúng tôi, chức vô địch làm chúng tôi phát triển lên một tầm vóc mới nhưng bất hợp lý: những trận đấu thành công cùng với kết quả khả thi, tuy nhiên, nhìn chung thì số bàn thắng thì lại không tăng. Đội bóng vẫn chưa tìm được lối chơi hợp lý cho mình thì tâm lý kẻ thắng cuộc đã bùng phát quá mức. Tháng 12, chúng tôi đã ở trong tình trạng lộn xộn, hỗn loạn. Sau đó không lâu thì chúng tôi đã lơ mơ nhận ra, có khả năng HLV sẽ bị sa thải.

Thật may mắn cho chúng tôi khi những nỗi sợ hãi đã không trở thành sự thật. Trong kì chuyển nhượng năm đó, CLB đã mua lại được Edgar Davids(6), người thực sự hiểu câu lạc bộ; và sau đó anh ấy đã trở thành biểu tượng của sự tái sinh. Khi đó, để không ai phải hiểu nhầm nhau thì thực sự cần một người có thể hiểu rõ về tất cả chúng tôi, và anh ta tên là Ronaldinho. Anh ta mang tới cho chúng tôi niềm vui và lòng tin rằng chúng tôi có thể, và những gì chúng tôi cần làm là phải chiến đấu cho danh hiệu. Cầu thủ hay nhất thế giới đang thi đấu tại CLB làm chúng tôi nhận thức được rằng chúng tôi "sẽ trở lại".

Edgar DavidsTôn trọng Davids, tôi chỉ có thể nói như vậy và nhìn cuộc sống xung quanh anh ấy: Davids không thích giao thiệp với quá nhiều người. Tôi không biết điều này có liên quan đến sự nhút nhát không, hay Davids là một người hướng nội, hoặc bởi vì anh ta đã bị thiếu hụt tâm lý. Nhưng từ ngày đầu tiên đến đây, Davids đã bao bọc mình bởi một lớp áo giáp mà không ai có thể chạm tới. Một kiểu người mà không thể tin tưởng bất cứ ai, và như vậy rất khó có thể có một mối quan hệ.

Davids giống như Bogarde(7). Cả hai người luôn có ấn tượng và nghĩ rằng những người xung quanh muốn làm hại họ, và không ai có thể thuyết phục họ từ bỏ suy nghĩ này. Khi bạn nói điều gì đó với họ, bất cứ một điều gì, họ sẽ luôn có một suy nghĩ rằng bạn làm tổn thương họ, và câu trả lời bạn nhận được là một tiếng càu nhàu. Rõ ràng trong cuộc đối thoại với những người như vậy, bạn cần phải thận trọng và cẩn thận xem xét lại những lời nói của mình. Không một ai trong hai người làm gì trong phòng thay đồ. Dĩ nhiên, rất ít người sống khép kín như vậy, Henry hay Rivaldo là một ví dụ. Nhưng nó không có nghĩa là họ không phải là một phần của đội bóng. Davids và Bogarde đã không muốn là một phần của tập thể này.

Không tính đến sự ảnh hưởng của Davids trong cuộc sống nội bộ ở phòng thay đồ thì trên sân cỏ, chúng tôi đã có một đội hình chất lượng – một sự kết hợp tuyệt vời giữa những cầu thủ giàu kinh nghiệm và sức trẻ. Với đội trưởng Cocu, và những cầu thủ như Saviola, Luis Garcia, Gabri thì Barcelona đã phát triển theo từng giờ chứ không phải theo từng ngày nữa. Rõ ràng mọi người đều tập trung vào kết quả.

Có ý kiến cho rằng, để đội bóng có thể leo lên một tầm cao mới thì CLB cần phải dùng những cầu thủ cây nhà lá vườn, và học viên của La Masia phải đóng vai trò quan trọng trong đội hình. Và thế là chúng tôi đã có Puyol, Valdes, Iniesta, tôi, cũng như các cầu thủ trẻ hơn như Ros và Oscar Lopez. Chúng tôi đã tạo thành một nắm đấm rất mạnh mẽ.

Kết quả là chúng tôi gần như không thể làm nên điều kì diệu để giành La Liga. Còn hai vòng đấu nữa để có thể đuổi kịp Valencia, đội bóng đã công khai cho thấy sự mệt mỏi trong những vòng cuối của cuộc đua. Nhưng cuối cùng, Valencia đã trở thành nhà vô địch (2003-2004). Còn chúng tôi, dù không giành được chiến thắng nhưng cũng đã thực hiện được rất nhiều việc để hướng tới tương lai, và chúng tôi đã tự quyết định được số phận của chính mình.

Chú thích:
(1) Franklin Edmundo Rijkaard, chiến lược gia người Hà Lan, HLV cho Barcelona giai đoạn từ 2003 – 2008.
(2) Tên của cầu thủ Gerard López Segú, cầu thủ người Tây Ban Nha thi đấu cho Barcelona trong những năm 2000-2005 ở vị trí tiền vệ. Thi đấu 91 trận và ghi được 5 bàn.
(3) Tên sân nhà của đội Atletico Madrid.
(4) Họ và tên đầy đủ Eusebio Sacristán Mena: Chiến lược gia sinh năm 1964, trợ lý HLV của Barcelona từ 2003-2008.
(5) Biệt danh của Rijkaard vì ông sinh ra tại Amsterdam, Hà Lan.
(6) Edgar Steven Davids cầu thủ sinh năm 1973 của Juventus từ năm 1998-2004, thi đấu cho Barcelona 18 trận ghi được 1 bàn trong nửa cuối mùa giải 2003-2004 dưới dạng hợp đồng cho mượn.
(7) Tên đầy đủ Winston Bogarde, trung vệ người Hà Lan (20/10/1970). Thi đấu cho Barcelona 41 trận, ghi 4 bàn trong những năm từ 1998-2000.

Write comments...
or post as a guest
Loading comment... The comment will be refreshed after 00:00.

Be the first to comment.