Vậy là một trận cầu Kinh Điển nữa lại sắp diễn ra. Như mọi trận cầu Kinh Điển khác, trận đấu này cũng thu hút rất nhiều sự quan tâm của các cổ động viên, dù là Madridít ta hay là Culé thậm chí là cả các cổ động viên của đội tuyển Ghana cũng dành thời gian lên internet để tìm thông tin.
Không đứng ngoài guồng quay xã hội, hôm nay, Khủng Long đã xin được gặp và phỏng vấn Tuấn Nguyễn – một culé đã nghỉ hưu.
Khủng Long (KL): Xin chào, rất vui được gặp anh, hôm nay trông anh ngon zai quá.
Tuấn Nguyễn (TN): Ha ha, đừng nịnh tôi nữa đi, bình thường ấy mà.
KL: Tuyệt quá, à ừm... Vậy là đội bóng của chúng ta lại sắp thi đấu tại Cúp Nhà Vua… anh cho rằng ai là trùm ở giải này?
TN: Ha, với hai mươi sáu chiếc cúp, Barça đang là đội sở hữu kỷ lục về số Cúp Nhà Vua, đội đứng kế tiếp chúng ta là Athletic Bilbao, anh hỏi tôi mới nhận ra, đúng là hơi kỳ quặc khi một đại diện xứ Catalan và một đại diện xứ Basque lại đứng đầu trong cái giải đấu vinh danh Vua của Tây Ban Nha.
KL: Wow, đúng là kỳ thật, vậy hẳn là cái cúp này quan trọng lắm với chúng ta?
TN: Ừm, thực ra thì cũng không hẳn, giải vô địch quốc gia và giải Champions League quan trọng hơn nhiều chứ.
KL: Sao vậy? Anh không quan tâm đến cái cúp này sao?
TN: À à, thực ra câu trả lời là sự quan tâm của tôi nó nằm ở cái ngưỡng nào đó lửng lơ giữa quá ít và quá nhiều. Tôi có quan tâm, mà tôi cũng không quan tâm. Có một % nào đó trong tôi muốn xem trận đấu này, nhưng số % còn lại thì lại thấy rằng có nhiều việc khác để làm hơn.
KL: OK, xin lỗi vì đã hỏi khó, ơ mà này, anh trả lời cái kiểu léo gì vậy, đi thẳng vào vấn đề đi, anh có quan tâm hay không nào?
TN: Được rồi, được rồi, tôi có quan tâm, bình tĩnh đi nào. Đừng có lồng lộn lên thế chứ. Móa nó, cái thằng Grát-si-mô Ô-tô-hai-bánh nó bảo anh đến phỏng vấn tôi đấy à, bố láo thật. Tôi quan tâm, được chưa? À mà hượm đã, tôi không quan tâm cho lắm. Ý tôi là, ý tôi là tôi không biết, thật đấy, tôi không biết. Tôi thực sự thì cứ cúp là thích rồi, nhưng kể ra nếu bị loại khỏi cái giải đấu này thì tôi cũng chẳng cảm thấy đau buồn gì cho lắm, thậm chí còn có thể cảm thấy tốt vì chúng ta lại có thể tập trung ở các giải đấu khác ấy chứ.
KL: Chẳng có lý do gì để phải cám ơn anh về câu trả lời kiểu đó cả. Vậy thì tôi đoán trận đấu đêm mai cũng chẳng quan trọng lắm nhỉ? (cất máy ghi âm và giấy bút, chuẩn bị về).
TN: Ồ tất nhiên là quan trọng chứ, đó là một trận Kinh Điển cơ mà? Chẳng nhẽ bọn Khựa nó chiếm Hoàng Sa, Trường Sa mà chúng ta lại không quan tâm sao. Bất kể ở đâu, trong trận tuyến nào, Khựa vẫn là Khựa nhá?
KL: So sánh thế có hơi quá không thưa anh?
TN: Quá cái gì, chúng ta phải đá bại chúng, nghiền nát chúng, băm vằm chúng, xé toang chúng ra, táng chúng nát gáo, chúng ta phải cho chúng hồn xiêu phách lạc, không còn cái áo trắng nào lành lặn, bắt chúng chui ống đồng mà tháo chạy, đá cho chúng….
KL: Ấy ấy, từ từ nào, thế mà tôi cứ tưởng chỉ có tôi điên thôi đấy, hãy hít thở sâu vào.
TN: (hít sâu) (hít sâu cái nữa), ồ, hiệu quả đấy, thế anh là phóng viên hay bác sỹ tâm lý? Có thể anh và độc giả của anh nghĩ tôi hơi quá, nhưng ý tôi là nếu Barça có bị loại khỏi Cúp Nhà Vua thì cũng chẳng sao, miễn là không bị loại bởi cái bọn áo trắng đó là được.
KL: Tại sao nhỉ?
TN: Ồ, anh không hiểu à? Khi chúng ta có những kết quả thuận lợi thì bọn đó phải thất bại và ngược lại. Làm gì có chuyện mọi thứ đều tốt cả cho ta và cho chúng. Chúng ta là Mặt Trời thì bọn đó là Mặt Trăng, bọn chúng là Liễu Thăng thì chúng ta là Lê Sát (nếu anh không biết Lê Sát là ai thì hỏi Google nhé), bọn chúng là chuột còn chúng ta là mèo.
KL: Chà chà, như thế có lẽ hơi…
TN: Im đi, tôi mới là người bày tỏ chính kiến chứ, anh học phỏng vấn ở đâu ra thế. Khi chúng ta thua, không chỉ đơn giản là chúng ta thua mà là bọn nó thắng. Và khi mà bọn nó có chiều hướng đi lên cũng là lúc chúng ta đi theo chiều ngược lại. Vậy nên, ở giữa mùa giải thế này, tôi có thể nói, loạt trận Cúp Nhà Vua này quan trọng hơn bao giờ hết.
KL: Anh có thể cho tôi xin một ví dụ.
TN: Chắc chắn rồi, ngay mùa giải trước cho dễ nhớ nhé, chúng ta đã đánh mất danh hiệu vô địch quốc gia ngay ở trận đấu lượt về Cúp Nhà Vua cũng trước bọn áo trắng đấy thôi.
KL: Anh nói thế nào tôi không hiểu, năm ngoái chúng ta giành Cúp cơ mà.
TN: Đúng, chúng ta đã giành Cúp Nhà Vua sau khi hòa 2-2 ở trận lượt về. Nhưng giải vô địch Liga đã tuột khỏi tay chúng ta ở chính trận đấu đó. Mùa giải năm trước, chúng ta thắng bọn nó ở Super Copa, chúng ta cũng nghiền nát chúng tại sân Bernabeu. Đến trận lượt đi Copa, chúng ta cũng chơi trên sân bọn áo trắng và lại hạ nhục chúng lần nữa, bọn chúng thua không vẫy đuôi luôn, bị báo chí chửi bới tơi bời luôn. Thậm chí ông già Di Stefano còn sỉ vả bọn nó như chuột (thì bọn nó đúng là chuột còn gì). Chắc chỉ cần một lần bị làm nhục bởi sắc áo đỏ-xanh nữa là con chuột đầu đàn sẽ bị tống cổ khỏi hang ngay.
KL: Nhưng mọi việc đã không diễn ra như vậy.
TN: Hic, đó chính là điều tôi muốn nói đấy. Trận lượt về Copa, đá trên sân nhà, chúng ta đã dẫn tới 2-0 trước khi kết thúc hiệp 1. Vậy nhưng trong hiệp 2, chúng ta lại để bọn chúng chơi bóng hưng phấn và gỡ hòa. Bọn chúng đã bị loại khỏi Copa nhưng lại giành được một thắng lợi lớn về mặt tinh thần. Và nhân cái đà đó, bọn chúng đã tiến tới giành luôn chức vô địch quốc gia đầy quan trọng. Vậy đấy, câu trả lời giờ đã rõ đúng không, Kinh Điển luôn quan trọng.
KL: Tôi hiểu rồi, vậy anh có dự đoán gì cho trận đấu đêm mai?
TN: Ồ, cái này thì tôi chịu thôi, chắc anh lên diễn đàn làm cái bình chọn đi cho bà con tha hồ đoán còn hơn. Điều tôi biết là tôi cảm thấy hơi bị lo lắng. Trận Kinh Điển lượt đi ở La Liga đã làm tôi lo lắng kinh khủng khi chúng ta phải tiếp đón bọn áo trắng mà thiếu vắng gần hết hàng phòng ngự chính, tôi run như cầy sấy khi thấy Adriano được bố trí đá trung vệ. Tôi thậm chí còn ước rằng đội bóng của chúng cũng phải mất cả gần hết hàng phòng ngự như chúng ta. Run rủi thế nào điều ước đó đã thành sự thật, giờ thì bọn chúng không chỉ mất đứt 2 trung vệ tốt nhất mà còn vắng luôn tay thủ thành (người ta cứ gọi hắn là thánh chứ mỗi lần hắn gặp Barça là tôi thấy hắn ướt nguyên cuộn giấy ăn vì lau nước mắt luôn). À mà còn vắng cả thằng mặt chuột Di Maria nữa. Vậy nhưng thay vì hả hê, tôi lại thấy lo lắng hơn cả lần trước, tôi sợ cái câu “chó cùng dứt dậu” lắm.
KL: Tôi hiểu, cám ơn vì bài phỏng vấn, chúng ta nên gặp nhau thường xuyên hơn mới phải.
TN: Rất vui nếu được gặp anh thường xuyên hơn, miễn là mỗi lần gặp tôi, anh bớt khóc đi một chút và chịu ăn nhiều hơn.
Khủng Long
or post as a guest
Be the first to comment.