Nếu bạn đã theo dõi trận đấu cuối cùng của Barcelona trong năm 2011, rồi sau đó làm một giấc thật đã và đặt chuông báo thức vào ngày ... 22/12 vừa qua, để thức dậy và xem chuyến làm khách của thầy trò Vilanova trên sân của Valladolid, thì có lẽ bạn sẽ nghĩ rằng không có quá nhiều điều xảy ra trong suốt một năm qua, và cũng chẳng có gì thay đổi cả.
Nhưng tất cả chúng ta đều biết điều đó hoàn toàn không đúng, năm 2012 đã kiểm tra sức mạnh, nhiệt huyết, tình yêu và hi vọng của các cules, giúp chúng ta rút ra được rất nhiều bài học kinh nghiệm.
Như đã nói ở trên, chiếc bánh xe thời gian đã lăn qua 12 tháng với đầy những khoảnh khắc thăng hoa, những giọt nước mắt tiếc nuối cùng những bài học được nhận ra. Tôi sẽ nói rằng những gì xảy ra trong năm 2012 gần như sẽ định hình cho Barcelona trong nhiều năm đến.
Bắt đầu bằng chiến thắng của Lionel Messi lần thứ ba liên tiếp được vinh danh trong đêm Gala Ballon d’Or, điều khá "bình thường" với chúng ta bây giờ nhưng lại là thành tích mà chúng ta chỉ có thể "đếm" được một cách chính xác khi Leo không còn xỏ giày ra sân vào mỗi tuần. Trong buổi trả lời phỏng vấn hôm đó, El Pulga đã gửi lời cảm ơn đến các đồng đội của mình, đặc biệt là người đồng đội tại Camp Nou, cũng là "đối thủ" của Messi khi xuất hiện trong danh sách 3 người cuối cùng của FIFA - Xavi Hernandez, và cho cả thế giới thấy rằng Barcelona là một đại gia đình.
Sau đó, chúng ta được chứng kiến những nỗ lực phi thường vượt qua ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết, khi mà bóng đá trở nên ít quan trọng hơn so với những giá trị khác, sức khỏe và gia đình. Sau ca phẫu thuật cắt bỏ khối u, Eric Abidal trở lại một cách ấn tượng dù hàng tháng trời nghỉ banh bóng. Hậu vệ người Pháp đã khoác lên mình chiếc áo Blaugrana trong lần hành quân đến Bernabeu và ghi bàn thắng mang về chiến thắng thuyết phục cho Người khổng lồ xứ Catalonia. Không chỉ có vậy, anh còn có mặt trong trận tứ kết Cúp nhà vua, tiền đề cho chức vô địch sau đó của thầy trò Pep Guardiola. Tito Vilanova cũng đã trở lại sau ca phẫu thuật vào những tháng cuối cùng của năm 2011 để sát cánh củng người bạn đang trong cương vị HLV trưởng, dẫn dắt Barcelona trong giai đoạn quan trọng của mùa giải.
Tại La Liga, một chuỗi điều tệ hại đã diễn ra. Barcelona mất đi sự phục vụ của David Villa và mùa đông lạnh giá năm đó trở nên quá khó khăn với các chiến binh Catalan. Có quá nhiều cú vấp đáng tiếc làm cho "con ngựa" đỏ-xanh đánh mất sự tự tin trong cuộc đua song mã, mặc dù thầy trò Pep Guardiola vẫn chiến đấu hết mình cho đến khi mùa giải khép lại. Không bao giờ bỏ cuộc và khát khao chiến thắng là một đặc trưng của Barça dưới thời Pep, và điều đó càng thích hợp trong thời điểm Azulgrana gặp khó khăn như nửa cuối mùa trước.
Tháng tư, Camp Nou trở thành nơi chấm dứt cơ hội vô địch của Barcelona ở cả La Liga và Champions League. Nhưng cũng chính ở đây, tôi đã nhìn thấy một cái gì đó có một không hai trong lịch sử, cái gì đó có thể là di sản lớn nhất mà Pep Guardiola để lại cho đội bóng trong 4 mùa giải tại vị: tình cảm của các CĐV và đội bóng thật không thể tin nổi. NHM đã truyền cho đội bóng sức mạnh để đứng lên, đối mặt với những thời khắc khó khăn nhất: thất bại, cú sốc sau sự ra đi của Pep ... đội bóng đã có thể vượt qua tất cả nhờ sự ủng hộ của các CĐV. Khi tất cả đổ vỡ sau trận hòa với Chelsea, NHM đã giúp các cầu thủ đứng lên, điều mà họ không thể thực hiện một mình.
Vài tuần sau đó, mọi người đã chuẩn bị tinh thần cho sự ra đi của Pep. Đối đầu với Espanyol và Messi ghi 4 bàn thắng, Pep đã nhận được tình yêu của tất cả mọi người. Không biết tại sao, nhưng nhiều người trong chúng ta vẫn nghĩ đó chỉ là một trò đùa, rằng ông ấy sẽ trở lại ở mùa giải tiếp theo. Chúng ta đã nghĩ: "Ông ấy sẽ dẫn dắt ở đâu nếu không phải là Barça?". Không có câu trả lời nào, nhưng ông ấy chắc chắn sẽ rời CLB rất phù hợp, nếu không muốn nói là phù hợp nhất.
Trận đấu cuối của của Pep Guardiola trên cương vị HLV tại Barcelona là trận chung kết Cúp nhà vua với Athletic Bilbao, đội bóng đã có một mùa giải tuyệt vời tại đấu trường châu lục. Một trận đấu hấp dẫn và nếu nhìn nhận thực tế, đó là một trong những trận đấu hay nhất của Barça ở mùa giải vừa qua. Đó là lời chia tay tuyệt vời nhất dành cho Pep, và cũng là cơ hội không thể tuyệt vời hơn để tôn vinh Abidal, người phải tiến hành ca cấy ghép gan vài tháng trước đó. Nếu không có pha lập công của "số 22" vào lưới người Madrid thì chắc chúng ta còn chẳng có danh hiệu nào.
Kết thúc mùa giải, làng túc cầu đổ dồn sự quan tâm vào Euro 2012, và La Roja với nòng cốt là các cầu thủ Barcelona một lần nữa lên ngôi. Trong trận chung kết với người Ý, Iniesta và Xavi đã chứng minh họ là những tiền vệ xuất sắc nhất thế giới. Sau đó, "Thánh" Andres cũng được vinh danh là cầu thủ xuất sắc nhất Euro và cầu thủ xuất sắc nhất châu Âu của UEFA.
Khi mùa giải mới khởi tranh, cũng giống như bao lần khác, mọi người có cơ hội bàn luận và dự đoán về tương lai của Barça dưới sự chỉ đạo của Tito cùng hai bản hợp đồng mới là Jordi Alba và Alex Song. Tất cả mọi người đều nêu lên tiếng nói của mình, nhưng người quan trọng nhất lại không nói gì cả. Tito thích thể hiện mọi thứ trên sân cỏ.
Năm 2013 bắt đầu với nhiều khác biệt với năm ngoái, nhưng cùng chung một tinh thần: hi vọng vinh quang vào cuối mùa, sự bình phục của Tito và ngày trở lại của Abidal. Hi vọng về một tương lai tươi sáng sẽ trở thành hiện thực, cùng một đội ngũ nhân viên, cầu thủ tuyệt vời, những người mà tôi tin chắc sẽ vượt qua được mọi trở ngại để làm nên "hơn cả một mùa giải" cho các cules có thể tự hào về họ.
Tôi ước rằng tôi có thể đòi hỏi đội bóng vinh quang và danh hiệu trong năm 2013, có lẽ tôi vẫn còn ám ảnh thất bại trước Chelsea tại bán kết Champions League mùa trước, nhưng trên tất cả, tôi mong trong năm mới này, chúng ta lại một lần nữa được thấy Abidal chơi bóng, được thấy Tito trên băng ghế chỉ đạo, để làm nên những điều tuyệt vời nhất, hiện thực hóa những giấc mơ của chúng ta.
Chúc mừng năm mới!
Maria Ines (totalbarca)
or post as a guest
Be the first to comment.