Ôi đội trưởng, đội trưởng của chúng tôi!

Bình luận
Typography
  • Smaller Small Medium Big Bigger
  • Default Helvetica Segoe Georgia Times

Nếu ngày 16/5 tới đây Barça kết thúc mùa giải với ngôi vô địch thì chúng ta sẽ lại một lần nữa được nhìn người đội trưởng Carles Puyol nâng cao chiếc cúp tại Camp Nou *. Anh có thể không đẹp trai, không hào hoa nhưng anh sinh ra để làm thủ lĩnh, một trung vệ xuất chúng.

Hơn 2 mùa giải vừa qua Puyol đã cho chúng ta thấy một phong độ tuyệt vời đủ để đưa anh đứng cạnh những Paolo Maldini, Laurent Blanc và Lilian Thuram như là 1 trong những hậy vệ xuất sắc nhất thế giới những năm gần đây. Anh là kiểu cầu thủ mà 2 chữ “huyền thoại” xuất hiện là để dành cho anh.

 

Từ những ngày đầu xuất hiện ở đội 1 của Barça, Carles đã bộc lộ sự thông minh và mạnh mẽ mà sau này đã trở thành thương hiệu của anh, khi anh giành được sự mến mộ của các fans. Đây, chàng trai trẻ với mái tóc hoang dã luôn sẵn sàng chiến đấu đến tới hơi thở cuối cùng cho câu lạc bộ luôn nằm trong trái tim anh. Vâng, có thể anh hơi vụng về, và đôi khi là nhiệt tình quá mức – thường nhảy vào tắc bóng ngay cả khi biết rằng không thể giành được bóng – nhưng vẫn còn một điều gì đó. Một điều để chúng ta có thể tin. Một điều sẽ dẫn chúng ta tới những việc rất, rất, rất tuyệt vời.

Nhận chiếc băng tay từ người đàn anh nổi tiếng Luis Enrique vào năm 2004, Puyol đã có cơ hội tuyệt vời để chiến đấu với tư cách đội trưởng của Barça. Trong suốt 6 năm mang trên tay chiếc băng đội trưởng đầy kiêu hãnh, Puyol đã nâng đủ các loại cúp đến nỗi những kẻ bán đấu giá cũng phải cảm thấy chóng mặt, bao gồm 2 cúp vô địch châu Âu và 3 danh hiệu La Liga. Anh cũng liên tục thi đấu trong đội hình chính thức của tuyển quốc gia Tây Ban Nha, nơi mà anh đã thêm chiếc cúp vô địch châu Âu năm 2008 vào bộ sưu tập khổng lồ của mình.

Ít khi nào một khuôn mặt (hay là mái tóc) đem đến một sự kì vọng lớn lao, nhưng khi người ta thấy vẻ ngoài rất riêng của Carles Puyol trên sân cỏ, dù là Barça hay Tây Ban Nha, người ta biết phải mong chờ vào điều gì. Họ thấy mái tóc xoăn hoang dã, chiếc cằm đầy kiêu hãnh, đôi mắt mãnh liệt, và trong lòng họ tự nhủ “Chúng ta an toàn rồi, anh ấy sẽ bảo vệ chúng ta”. Các cổ động viên bóng đá biết họ sẽ được thấy lòng dũng cảm, sự khát khao, những cú tắc bóng mạnh mẽ cũng như sự chỉ huy của anh. Một tinh thần chiến đấu bất diệt khiến kẻ thù cũng phải đứng dậy vỗ tay.

Có rất nhiều lí do khiến nhiều người tôn trọng đội trưởng của chúng ta đến như vậy, lòng trung thành của anh, tính cách khiêm nhường, khả năng chơi bóng nổi bật, nhưng có lẽ quan trọng nhất chính là sự dẻo dai bền bỉ của anh. Anh đã chơi bóng đỉnh cao cho Barça hơn một thập kỉ, thậm chí lên tới gần 15 năm nếu tính cả khoảng thời gian chơi cho đội B của Barça. Anh cũng là một phần không thể thiếu của tuyển Tây Ban Nha trong gần 10 năm, đó có xem là 1 chiến công đáng kinh ngạc.

Xuyên suốt sự nghiệp lâu dài và lừng lẫy của mình, Puyol luôn là thủ lĩnh – vực dậy tinh thần yếu ớt của đội bóng khi những đồng đội đã nản chí hay bỏ cuộc - nhưng chính phong độ 2 mùa bóng vừa qua của anh đã khiến nhiều người kinh ngạc và chú ý.

Trong những năm cuối triều đại Frank Rijkaard tại Barça, Carles đã trải qua những ngày tháng không được vui vẻ tại Barça. Suốt mùa giải 2007/2008, vì chấn thương dây chằng đầu gối tai hại **, người đội trưởng của chúng ta không có được phong độ tốt. Một viễn cảnh buồn trước mắt các culé Barça, một suy nghĩ khó có thể chấp nhận được – một Barça không có Puyol ư? Nhưng với Gabi Milito, Rafa Marquez và Lilian Thuram cùng tranh giành vị trí của Puyol, đó là lần đầu tiên chúng ta phải đặt ra câu hỏi liệu Carles có còn là lựa chọn ưu tiên cho vị trí trung vệ hay không.

Dĩ nhiên, không chỉ là do chấn thương ảnh hưởng tới phong độ của Puyol trong suốt thời gian này. Câu lạc bộ đã trải qua một trong những quãng thời gian tồi tệ - thường tự gục ngã vì những sai lầm tai hại của chính mình. Điều này thật không dễ dàng để chấp nhận được, đặc biệt đối với một người đầy kiêu hãnh và mạnh mẽ như Carles. Có thể tâm trí của anh đã nằm ở một nơi nào đó, và anh tự hỏi nếu nơi đó không phải là câu lạc bộ thân yêu này?

Tuy nhiên Puyol đã vượt qua giai đoạn khó khăn này khi người bạn cũ Pep Guardiola lên nắm quyền tại câu lạc bộ, đem theo cách huấn luyện nghiêm khắc hơn, đưa câu lạc bộ trở về với đúng tinh thần nguyên gốc của nó. Chúng ta sẽ thấy sự trở lại của trung vệ Carles Puyol với phong độ tuyệt vời như ngày nào - phong độ sẽ khiến những ai nghi ngờ về khả năng của anh sẽ cảm thấy hối tiếc vì điều đó. Người đội trưởng vĩ đại đã phục sinh, với những mục tiêu và hướng đi mới, cùng một sự nghiêm khắc mới để dẫn dắt các đồng đội một lần nữa.

Puyol đóng một vai trò quan trọng trong triều đại Guardiola, cùng với chàng trai trẻ Gerard Piqué hình thành nên bộ đôi trung về khó có thể thay thế - thi đấu hơn 80 trận trong 2 mùa bóng vừa qua, một con số đáng kinh ngạc nếu so sánh với những năm trước đó.

Số trận đấu đáng nể đó thậm chí còn ấn tượng hơn nếu so sánh với những trung vệ hàng đầu khác tại châu Âu. Rio Ferdinand, John Terry, và Jamie Carragher là những người cũng là huyền thoại tại câu lạc bộ của họ, nhưng họ cũng bị đặt những dấu hỏi về khả năng của mình.

Trong ba người này, chỉ có Carragher là cùng tuổi với Puyol – 32 – với Ferdinand là 31 và Terry là 29 , tất cả đều trẻ một chút so với chàng “Tarzan” đáng yêu của chúng ta. Nhưng những cầu thủ đó – được xem là những trung vệ có thể hình tốt, được trông chờ trong những trận cầu quan trọng – đã bộc lộ khả năng di chuyển và cảm giác vị trí không tốt.  Điều này thật dễ hiểu vì họ không có “bộ não bóng đá tự nhiên” như Puyol. Mặc dù không phải luôn là người nhanh nhất nhưng Puyol có một khả năng đọc trận đấu và lựa chọn vị trí thích hợp “có một không hai”. Đã bao nhiêu lần anh chỉ cần di chuyển vài bước để cắt những đường chuyền chết người? Những số liệu đó hẳn sẽ làm bạn thích thú!

Không chỉ có 3 người trên, bạn có thể chọn ra rất nhiều những cầu thủ đẳng cấp gặp nhiều khó khăn đến thế nào vào những năm 30 tuổi. Hãy nghĩ tới Fabio Cannavaro vào những năm cuối tại Madrid. Thậm chí Rafa Marquez của chúng ta, thậm chí trẻ hơn Carles nhưng có vẻ như anh không chỉ đánh mất khả năng di chuyển mà còn đánh mất luôn cả những cú tắc bóng đầy chất nghệ sĩ của mình. Một thực tế buồn, nhưng không sai.

Puyol là mẫu cầu thủ luôn mang khát khao chiến đấu trong người. Dù anh đã giành được gần như toàn bộ các danh hiệu có thể, anh vẫn muốn giành lấy chúng một lần nữa, không vì lí do gì khác ngoài sự thích thú anh nhận được khi thực hiện những cú tắc bóng mãnh liệt của mình. Và thật sự những cú tắc bóng đó thật tuyệt. Hãy nghĩ lại những trận đấu của Barça mùa này mà Puyol thi đấu, và bạn sẽ nhớ đến những nỗ lực truy cản “một mất một còn” vô cùng quan trọng mà đội trưởng đã thực hiện – thông thường là tại vị trí của anh, nơi mà những sự can thiệp không đúng lúc đồng nghĩa với tai họa.

Đó là giá trị của một người đàn ông. Anh dũng cảm, thông minh và rất, rất đáng tin cậy. Rất nhiều lần anh được yêu cầu chơi ở vị trí hậu vệ biên, cả cánh trái lẫn cánh phải. Puyol có thể là hậu vệ xuất sắc nhất trong thế hệ của anh không chỉ vì sự đa năng đó mà còn vì anh luôn tiến lên phía trước hỗ trợ tấn công một cách mãnh liệt và quyết đoán -  điều mà bạn không thể không ngưỡng mộ. Anh có thể không nhanh bằng Alves hay Abidal, không uyển chuyển với trái bóng như Maxwell, nhưng anh luôn hoàn thành nhiệm vụ của mình, thậm chí còn tốt hơn cả những gì anh được giao phó. 2 lần kiến tạo cho các đồng đội ghi bàn mùa bóng này phần nào chứng minh cho điều đó.

Bạn có thể tưởng tượng John Terry hay Rio Ferdinand dâng cao, ném biên hay đánh bại những hậu vệ đối phương không? Có thể có, nhưng là rất hiếm và không đáng tin cậy hoặc không mang lại sự thích thú như Carles đã làm. Và cuối cùng, điều quan trọng nhất – lí do anh làm được những điều đó là vì anh là đội trưởng của chúng ta và anh yêu câu lạc bộ này nhiều như chúng ta yêu nó. Nhà của anh là Camp Nou. Lịch sử của anh là lịch sử của Barça.

Khi người ta nghĩ tới Barça, họ nghĩ tới Camp Nou, nghĩ tới bóng đá đẹp, và dĩ nhiên là nghĩ tới Carles Puyol nữa. Vì thế những đội bóng muốn mang anh ấy đi sẽ phải tiếp tục giữ ý muốn đó trong vô vọng. Không nơi nào khác cả. Anh là Carles Puyol – đội trưởng vĩ đại của chúng ta. Vấn đề duy nhất chúng ta phải đối mặt là xây một cái phòng riêng đủ lớn để anh trưng bày anh trong đó một khi anh quyết định giải nghệ!  Mặc dù vậy, với phong độ hiện nay của Puyol, chúng ra sẽ chưa phải lo lắng về vấn đề đó trong thời gian sắp tới!


{xtypo_info}- Ngày 16/5/2010 Barcelona thi đấu trận cuối cùng La Liga 2009/2010 tại Camp Nou, đối thủ là Valladolid.
- Puyol dính chấn thương dây chằng đầu gối trong trận giao hữu với Pretoria ngày 20/6/2007, mãi đến 29/9/2007 anh mới hồi phục.{/xtypo_info}

Anacoda - Dịch từ totalbarca.com

Write comments...
or post as a guest
Loading comment... The comment will be refreshed after 00:00.

Be the first to comment.

Top Bloggers

  • Sample avatar

    Bằng Nguyễn

    Cựu Chủ tịch FCBVN

  • Sample avatar

    Hoàng Thông

    Nhà báo

  • Sample avatar

    Mạnh Hiển

    Bí thư xã