Chúng ta hàng ngày đối diện với hàng đống deadline và KPI hay tựu trung là áp lực. Áp lực đè nặng lên vai khiến con người luôn tìm cách giải tỏa một cách nhanh nhất. Ấy là cơ hội cho những sản phẩm nhàn nhạt, nhờ nhờ nhưng dễ xem, dễ nghe hoặc dễ đọc cả về thời gian lẫn không gian lên ngôi. Vô tình, những thứ ấy cuốn chúng ta ra xa những giá trị đẹp của đời sống.
Lẽ dĩ nhiên, đôi lúc giữa hàng vạn áp lực ta lại thấy hồn mình rung rinh bởi một khung cảnh hay thanh âm cảm động. Cái gì hiếm sẽ quý, lẽ đời luôn thế. Như hôm nào đó, lang thang trên đường về bất chợt nghe thấy một giọng hát cất lên: “Thôi về đi, Đường trần đâu có gì”. Một lời mời mọc ân cần nhưng thật tâm, trần gian có gì ngoài khổ đau, thất vọng, lo toàn và lừa lọc?
Messi có lẽ là người lúc này thấu hiểu rõ nhất về sự bạc bẽo ấy. Một thất bại nữa với ĐT Argentina, KPI lại không đạt chuẩn trong khi deadline sự nghiệp đang ngày càng đến gần. Messi đã 32, thời gian chơi bóng đỉnh cao chẳng còn nhiều. Bi thảm hơn nữa là thực trạng tồi tệ của bóng đá Argentina, mục ruỗng từ Liên đoàn trở xuống và nhân tài thì như lá mùa thu.
Đời người như gió qua, nghe sao xót xa cho thân phận Messi. Ai cũng mong phú quý, ai cũng thèm khát vinh hoa danh lợi. Messi có cả những thứ ấy nhưng bây giờ thứ anh đối mặt là sự nghiệp đang từ từ xuống dốc. Lần gần nhất Messi đoạt Quả bóng vàng đã từ 2015 trong khi tại ĐT Argentina, đỉnh cao nhất anh vươn tới là 3 trận chung kết liên tiếp toàn thua.
Những ai không ưa Messi vin vào đó để cười cợt và chỉ trích anh. Vậy thì trần gian lắm. Chung quy lại, những thứ ấy đâu phản ánh tài năng của Messi?! Danh vọng, suy cho cùng chỉ là phù du. Giá trị lớn nhất Messi để lại cho đời là tài nghệ tuyệt luân trên sân cỏ. “Người ta từng bảo phải chặn tôi bằng súng lục. Giờ chắc họ phải dùng súng máy để cản Messi”, huyền thoại Hristo Stoichkov từng nói.
Còn mới đây, HLV Roberto Moreno đặc tả: ““Messi chơi bóng như phim Ma trận. Mỗi khi cậu ấy chạm bóng là mọi thứ xung quanh như quay chậm”. Đó mới là giá trị lớn nhất Messi để lại cho thế giới bóng đá chứ không phải bàn thắng hay danh hiệu. Đối với người xem, hạnh phúc là những pha chạm bóng của Messi, chỉ bình dị như thế chứ chẳng phải điều gì cao sang quyền quý.
Vài chục năm sau nữa, khi Messi giải nghệ và chúng ta già đi, chúng ta đâu có đem những danh hiệu hay kỷ lục anh chinh phục để ngắm nghía trầm trồ. Thứ người ta tán tụng về anh rốt cuộc vẫn là những pha xử lý nhẹ nhàng thanh thoát gợi nhớ về quá khứ, kỷ niệm hay rộng hơn là cả một thời đại. “Bàn chân ai rất nhẹ, tựa hồn những năm xưa” là như thế.
Lúc đó ta có giật mình thảng thốt ai, điều gì mà ta đang tìm kiếm? Thôi về đi Messi, đường trần đâu có gì!
Ngọc Trung
or post as a guest
Be the first to comment.