Đêm qua, các đại gia ở xứ sở sương mù đồng loạt mất điểm, từ MU, Chelsea đến Man City, do dù cách mất điểm có khác nhau nhưng đều trước các đối thủ dưới cơ. Thì tại Liga, sau trận đấu muộn, có một điều được khẳng định: các "đại gia" Tây Ban Nha, từ Barça, Valencia đến ... Atletico Madrid đều đã toàn thắng!
Sẽ là không phải với Simeone khi không dành 2 chữ đó để ngợi ca Atletico trong một trận đấu họ hội đủ tất cả các yếu tố để giành chiến thắng, sự uyển chuyển trong tấn công, sự lì lợm, khôn ngoan trong cách tiếp cận trận đấu và kể cả độ "phủi" trong những nhát cắt làm nát trận đấu khiến đối phương không thể tạo hưng phán trong các pha phối hợp. Không phải từ hôm qua, giới chuyên môn mới nhận ra sự "lão luyện" của "tay mơ" Simeone (ít ra là so với người đồng cấp Ancelotti), nhưng phải đến hôm qua người HLV này mới bộc lộ hết những ngón nghề "cực độc" và là sở trường của mình.
Được xây dựng từ chính sách "buôn cầu thủ" của các ông chủ, Atletico "có thói quen" bán đi những cầu thủ xuất sắc nhất của mình, từ Torres, Forlan, Falcao (và sắp tới rất có thể là Costa), đội hình của họ năm này qua năm khác luôn phải xây dựng từ "đống tro tàn" của những cuộc chia tay và thường gây dựng trên cơ sở những cầu thủ vô danh, nhưng vài mùa bóng nay, dưới bàn tay của Simeone, Atletico cho người ta thấy là một sản phẩm hoàn hảo, tổng hòa của nhiều lối đá mà HLV của họ chịu ảnh hưởng: Từ trường phái "đổ bê tông" của những người Ý, bắt người theo khu vực, tổ chức phòng ngự nhiều lớp, đến lối phát triển tấn công vô cùng linh hoạt, kỹ thuật của người Nam Âu (Bulgaria, Rumania của thập niên 90) khi chuyển từ phòng ngự sang tấn công. Rõ ràng, lối đá phối hợp nhóm, đập một hai ở trung lộ kết hợp qua người khéo léo ở cánh, Fillipe, Costa, Turan hay Tiago đã làm những người cùng thành phố thực sự bất an trong suốt 93 phút thi đấu.
Ở một góc nhìn khác, Atletico cũng đem nguyên xi lối chơi "phủi" của các đội bóng Nam Mỹ như Urugoay 20 năm trước vào trận derby này. Liên tục phạm lỗi, liên tục tạo ra những tình huống tranh cãi để dừng trận đấu, không từ chối việc ăn vạ, câu giờ để cắt nát trận đấu và triệt tiêu hoàn toàn cảm hứng thi đấu của đối phương. Có thể nói không ngoa rằng lối đá của Atletico hôm qua là bản sao lối chơi HLV của họ 20 năm trước, kỹ thuật, máu lửa, phủi và quái. Sau 2 trận hòa với Barça và thắng Real tại ngay Bernabeu, không nghi ngờ gì nữa, Aletico chính là đứa con riêng của Simeone.
Real, trong nỗi nhớ Ozil
Ở phía đối diện, dẫu vẫn biết Atletico là đối thủ mạnh, nhưng thật bất ngờ với lối chơi của đội chủ sân Bernabeu. Có thể nhận thấy Real phiên bản Ancelotti có nhanh mà không khéo, có rắn mà không chắc, có ép mà không nghẹt thở.
Cốt lõi của vấn đề có lẽ xuất phát từ việc: nhân tố mới Isco chỉ là cái bóng mờ của Ozil, không đủ tầm để giữ nhịp trận đấu, điều phối bóng, không đủ cả sự tinh tế để biến sức ép thành những đường chuyền tạo cơ hội. Có lẽ Ancelotti phải nhận thấy rằng, kể cả chọn lối đá nhanh, kết hợp phản công thì Real cũng vẫn trở nên vô hại dù có đến 2 ông vua tốc độ trong đội hình. Nếu Ronaldo đang chìm trong nỗi nhớ Ozil, khi không thể có cơ hội khả dĩ để ghi bàn thì Bale chắc hẳn đang nhớ những "khoảng không bất tận" ở xứ sương mù trong mỗi trận đấu, mà chỉ có nó anh ta mới đẩy bóng, chạy và bứt tốc qua người.
Dẫu biết Real về cơ bản vẫn rất mạnh, rất khó bị đánh bại, nhưng cũng rất dễ bị bắt bài và "rơi" điểm. Có lẽ ngay từ giờ, những ông chủ của Real nên nhận thức rằng sân chơi Liga, nơi đề cao sự ổn định đã không còn nằm trong mục tiêu khả thi của họ. Vất vả trước "chú lùn" Elche, bất lực trước "Atletico Simeone" và luôn bối rối khi thi đấu ở sân khách, đó không thể là chân dung nhà vô địch Liga. Và tuyệt vời thay, đó chính là cơ hội không thể tốt hơn của Tata.
or post as a guest
Be the first to comment.