nhoemnhieu
Could be the next Xavi !
Mình đã dịch được một nửa bài này, nhưng bây giờ bận có việc phải làm, bạn nào rảnh thì dịch nốt phần còn lại nhé, dịch xong gộp chung lại với bài của mình và post vào topic "Thân tặng các bạn Real Madrid" thì phải ? Vì mình đã dịch gần một nửa bài rồi nên giá của phần còn lại là 7 củ nhé :no1: X_X Sau khi bài viết hoàn chỉnh, thì post bài confirm trong này nhé, mình sẽ chuyển xiền ngay và luôn :leluoi:
Đây là phần còn lại của bài viết !
2/3 không phải là tồi !
Bắt đầu từ đâu nhỉ? Cũng với một lời xin lỗi vì tôi cũng không phải là người có danh tiếng tại trang web này. Là một người lẩm cẩm, tôi cũng giống như đội truởng Carles Puyol yêu quý vậy. Tôi đã làm hại cơ thể mình, làm đau những cơ bắp vùng lưng và vai khi chơi bóng. Do đó tôi không thể ngồi lâu trên máy tính xách tay của mình trong khoảng một thời gian dài, mặc dù tôi rất muốn làm điều đó vì những sự tuyệt vọng, những điều không may mắn, không thú vị đã xảy ra với đội bóng thân yêu Barca trong thời gian gần đây. Nhưng sau khi chứng kiến đội bóng con cưng của tôi vấp ngã trong trận chung kết Copa Del Rey đêm qua, tôi không thể kiềm chế đuợc nữa. Tôi sẽ cố nén đau để làm công việc của mình, cả về thể chất lẫn tinh thần, về những cơn đau trong lồng ngực. Nếu không tôi sẽ cảm thấy rất áy náy và khó chịu.
Vâng, và chúng ta hãy bắt đầu từ đây. Chúng ta không thể vô địch Copa Del Rey. Chúng ta đã thi đấu rất tốt, đủ để giành chiến thắng, nhưng những pha kết thúc quá hiền lành và nghèo nàn của những tình yêu đã không thể khoan thủng bức tuờng thép mà Real Madrid đã tạo ra. Vâng Real chơi tiêu cực, xấu xí, và phản bóng đá tuy nhiên chúng ta đã biết truớc điều đó và nhiệm vụ mà chúng ta cần làm là phải khuất phục họ, vựot qua rào cản đó. Chao ôi, chúng ta đã không làm đuợc điều đó nhưng chúng ta cũng cần phải giữ những cái đầu lạnh, không cho nó đi quá xa. Cả đội đã có một màn trình diễn không tồi, họ làm việc cực kỳ chăm chỉ và cần cù, biến một đội hình siêu sao tiền triệu của Real Madrid đôi lúc trở thành những chàng hề. Cả đội hình của họ nhiều khi cũng giống như một bức tuờng xuất hiện những vết nứt. Chúng ta cần phải tự hào về điều này. Thành công tất nhiên là đuợc đong đếm bằng những huy chương, nhưng tất cả không chỉ là những tấm huy chuơng mà thôi. Có một số thứ khác vẫn đuợc gọi là thành công, và đó là màn trình diễn của Barcelona tại Bernabeu cuối tuần truớc và đêm hôm qua.
Điều đó không lấy bất kỳ thứ gì từ Real Madrid. Họ đã lên kế hoạch cho trận đấu nhưng đã mắc kẹt một cách thảm hại cũng chính bởi cái kế hoạch đó (theo tiêu chuẩn của Mourinho) kế hoạch của Mourinho giống như những trận thủ thành vậy, trọng tâm chiến thuật của ông là làm sao không để cho Bara giành chiến thắng và bắt học trò của mình ít vào lưới nhặt bóng càng ít càng tốt. Nhưng đêm hôm qua ông phải cảm ơn thủ môn của mình nhiều hơn bất kỳ ai trong đội, bởi nếu không có người khổng lồ Iker Casillas, cả thế giới sẽ cừơi nhạo và khinh bỉ ông. Nhờ Casillas mà ông còn cứu vãn đuợc một chút kính trọng từ người hâm mộ. Trong chúng ta ai cũng biết, Mezut Özil, Xabi Alonso, Angel Di Maria và tất nhiên, Cristiano Ronaldo là những tài năng của bóng đá thế giới thế nhưng Mourinho đã không muốn cho họ chơi bóng, ông chỉ muốn họ trở thành những chàng công nhân chăm chỉ, những võ sĩ thực thụ, bởi vì trong cái chiến thuật mà ông đưa ra bắt họ không đuợc điều khiến trái bóng mà thay vào đó là những đuờng chuyền dài, chứa đựng trong những đuờng bóng ấy là những hy vọng và nếu như ngay cả điều đó cũng không thể làm đuợc thì hãy…mua giò cầu thủ đội bạn về đế nấu cháo. Tôi xin lỗi nhưng tôi mong muốn rằng FIFA hoặc UEFA hãy lấy đi quyền chỉ đạo trên ghế HLV của ông bởi nếu không ông sẽ lãng phí sự nghiệp của rất nhiều tài năng trên thế giới.
Tôi chắc chắn mọi người cho rằng đấy có vẻ như là những lời kêu ca than vãn của cules khi chứng kiến đội bóng con cưng của mình thất bại thêm một lần nữa truớc phong cách thi đấu phản bóng đá mà “người đặc biệt” áp dụng, nhưng thật sự không phải là thế. Những gì tôi đang nói ở đây không phải là những lời bất mãn từ một fans Barca, mà là sự bất mãn của một người hâm mộ bóng đá. Tại sao bóng đá thế giới vẫn tồn tại duy trì nhưng lời nói rằng Mourinho là một HLV thiên tài trong bóng đá, luôn luôn lùi một buớc tiến hai buớc.? Với một nguồn tài chính mạnh mẽ, không chỉ ở riêng ở Real Madrid, mà còn có cả Chelsea và Inter Milan, Mourinho có thể dễ dàng xây dựng một đội ngũ mà ông thích với một tá những ngôi sao hàng đầu của bóng đá thế giới trong đội hình, chơi thứ bóng đá cảm hứng, đầy sáng tạo đúng như những gì người hâm mộ mong muốn. Tuy nhiên, thay vào đó Mourinho đã làm trái lại những mon muốn của họ, khi ông luôn yêu cầu học trò của mình tiêu diệt một trận đấu đẹp, phạm lỗi “nonstop” và không giới hạn, lăn trên sân bóng càng lâu càng tốt, tất cả với mục đích 'ăn cắp' một chiến thắng của đội bạn. Ý định của ông là không bao giờ để cho các fans hâm mộ hay các cầu thủ làm những gì mà họ mong muốn, ông chỉ muốn trong thư mục sơ yếu lý lịch của mình có thêm một chiếc cúp - bằng mọi giá.
Vâng, tôi thừa nhận rằng Mourinho không nhất thiết phải áp dụng thứ bóng đá đẹp, bóng đá thú vị, và tất nhiên mỗi người quản lý đều mang đến một luồng không khí riêng tới cho đội bóng của mình, nhưng tất cả đều có thể thấy rằng ông đủ khả năng để triển khai thứ bóng đá đẹp và cảm hứng. Ông có những cầu thủ giỏi, tiền thì BLĐ đội bóng không thiếu, đủ để ông xây dựng một lối đá đẹp mắt không phản bóng đá. Ông có thể giúp đội bóng của ông và thậm chí ông đuợc yêu mến hơn, giúp học trò của mình phát huy tối đa tiềm năng của họ. Nhưng không, ông chọn điều ngựơc lại.
Đây là phần còn lại của bài viết !
[an=Bấm vào đây để xem tiếp]Some would argue that against ‘lower’ opposition, when the stakes are not quite so high, Mourinho loosens his leash a little, allowing his players to express themselves (a bit!). The problem is when it comes to those games where the stakes are raised, where there is face to be lost or (even worse) a trophy at stake. Once that happens it’s straight back to the default setting – everyone behind the ball and just try not to concede. The long ball and penalty shoot-out is the best path to victory. Okay, maybe I am being a bit dramatic, but the point stands – such negativity is not genius, it is just negativity and until the football press begins to treat Mourinho and his brand of poetry-less pragmatism with the disdain it deserves, football will inevitably be plagued by this classless and regressive individual and his non-football. Shouldn’t we all expect better? Including our bitterest but esteemed rivals from Madrid? How the mighty have fallen.
But to focus on Mourinho and Madrid’s negativity alone would be to do ourselves a disservice. Both in recognising where the team got it right, and also where they got it wrong. To start with I have got to say I think all eleven men played their hearts out last night, showing real desire and togetherness. Having said that I think Pep got his selection slightly wrong, what with so many of the players already showing signs of fatigue when the two teams met in the league a few days previous. David Villa’s continued lack of firepower in front of goal is causing the team real trouble, what with Pedro’s form also dropping. Add to that the fact that Leo is being forced to come so deep to make things happen and it really is no wonder that we have struggled to find the back of the net much recently.
With this in mind I would have liked to have seen Afellay and Keita starting in place of Villa and Pedro last night, with Keita playing in midfield and Iniesta playing higher up the pitch. This may sound like a strange variation but if we look at the problems that we come up against when we meet Mou’s bus, then perhaps my thinking will be more understandable. Firstly, Afellay, as I have said before, is an unknown quantity, as such he would have caused a lot of confusion in Madrid’s backline, especially if he could develop the understanding and good positional work that seems to be blossoming between himself and Andres Iniesta of late. Add to this the fact that he can shoot powerfully and accurately from distance and Ibi could have proven the difference in a game where creating clear cut shooting opportunities in the opposition box was always going to be tough. While I don’t expect to see him feature too heavily in the Champions League ties, I still believe he could hold the key to unlocking (and moving) Madrid’s infamous (trophy crushing) bus.
As for Seydou Keita, well, what is there to say? He is a strong, physical presence who can give as good as he gets in the tackle whilst also having a great sense for making clever runs into the box. With Messi having to come so deep to find the ball, and the inevitable space created by this, I think Keita could well have done a great job ghosting into the box and supporting Villa/Pedro/Afellay/Iniesta and feeding off any scraps that fell to him. For a destructive, defensive player, he gets forward easily and has an impressive goal scoring record.
Like Afellay, he can also shoot from distance and is also fantastic in the air, which could prove a real threat from dead balls, an area we did not exploit to our full potential at all last night. Again I’m not sure if Seydou will feature too much in the Champions League, but with the likes of Villa, Messi, Xavi and Iniesta all looking tired, as well as growing frustrated with the wall of players in front of them, it may be a good idea to try to supplement our tiki-taka talent with a player whose job it is to go away from the ball, not come towards it. This creates space and, inevitably, opportunities.
Nevertheless, what’s done is done. The cup has set sail for Madrid and we must regroup ahead of this weekend’s clash with Osasuna. And whilst it is important to spot where we went wrong, we must also praise those players who performed so well. I’m primarily thinking here of Pinto, Adriano and the human rock that is Javier Mascherano, all of whom did exceptionally well. So while we may not see too much more of Pinto this season, and Adriano’s injury has robbed us of a player growing into his role, now is a good time to recognise just how important El Jefecito is becoming to our team. Along with Valdes, Xavi and Messi, Masch will be a crucial character if we are to get to Wembley. I only wish Pep had set him free in the middle of the park at some point to feast on the ankles of a few of Madrid’s mobsters. That surely would have been a sight worth paying for.
In summary, we dominated the ball, and at moments the opposition, but until we begin to take our chances when they fall our way, we are always leaving ourselves at risk of being caught cold by another of Mourinho’s tactical gems. It may be hard to do but we must ask the team to be less predictable and more direct, but most importantly we must ask them to stop being so damned nice to Iker Casillas. I like the fella but I want to see his head in his hands more often. He has seemed far too satisfied of late. Time for MVP and the rest of the boys to remind him who we are and what we do. We are Barça. We play beautiful football. And we usually win. Last night was a one off and let’s not forget it. They come to destroy. We aim to create. Goals, as well as history. Wembley awaits. Let’s hope it receives.
Visca Barça! Visca Football!
[/an]
But to focus on Mourinho and Madrid’s negativity alone would be to do ourselves a disservice. Both in recognising where the team got it right, and also where they got it wrong. To start with I have got to say I think all eleven men played their hearts out last night, showing real desire and togetherness. Having said that I think Pep got his selection slightly wrong, what with so many of the players already showing signs of fatigue when the two teams met in the league a few days previous. David Villa’s continued lack of firepower in front of goal is causing the team real trouble, what with Pedro’s form also dropping. Add to that the fact that Leo is being forced to come so deep to make things happen and it really is no wonder that we have struggled to find the back of the net much recently.
With this in mind I would have liked to have seen Afellay and Keita starting in place of Villa and Pedro last night, with Keita playing in midfield and Iniesta playing higher up the pitch. This may sound like a strange variation but if we look at the problems that we come up against when we meet Mou’s bus, then perhaps my thinking will be more understandable. Firstly, Afellay, as I have said before, is an unknown quantity, as such he would have caused a lot of confusion in Madrid’s backline, especially if he could develop the understanding and good positional work that seems to be blossoming between himself and Andres Iniesta of late. Add to this the fact that he can shoot powerfully and accurately from distance and Ibi could have proven the difference in a game where creating clear cut shooting opportunities in the opposition box was always going to be tough. While I don’t expect to see him feature too heavily in the Champions League ties, I still believe he could hold the key to unlocking (and moving) Madrid’s infamous (trophy crushing) bus.
As for Seydou Keita, well, what is there to say? He is a strong, physical presence who can give as good as he gets in the tackle whilst also having a great sense for making clever runs into the box. With Messi having to come so deep to find the ball, and the inevitable space created by this, I think Keita could well have done a great job ghosting into the box and supporting Villa/Pedro/Afellay/Iniesta and feeding off any scraps that fell to him. For a destructive, defensive player, he gets forward easily and has an impressive goal scoring record.
Like Afellay, he can also shoot from distance and is also fantastic in the air, which could prove a real threat from dead balls, an area we did not exploit to our full potential at all last night. Again I’m not sure if Seydou will feature too much in the Champions League, but with the likes of Villa, Messi, Xavi and Iniesta all looking tired, as well as growing frustrated with the wall of players in front of them, it may be a good idea to try to supplement our tiki-taka talent with a player whose job it is to go away from the ball, not come towards it. This creates space and, inevitably, opportunities.
Nevertheless, what’s done is done. The cup has set sail for Madrid and we must regroup ahead of this weekend’s clash with Osasuna. And whilst it is important to spot where we went wrong, we must also praise those players who performed so well. I’m primarily thinking here of Pinto, Adriano and the human rock that is Javier Mascherano, all of whom did exceptionally well. So while we may not see too much more of Pinto this season, and Adriano’s injury has robbed us of a player growing into his role, now is a good time to recognise just how important El Jefecito is becoming to our team. Along with Valdes, Xavi and Messi, Masch will be a crucial character if we are to get to Wembley. I only wish Pep had set him free in the middle of the park at some point to feast on the ankles of a few of Madrid’s mobsters. That surely would have been a sight worth paying for.
In summary, we dominated the ball, and at moments the opposition, but until we begin to take our chances when they fall our way, we are always leaving ourselves at risk of being caught cold by another of Mourinho’s tactical gems. It may be hard to do but we must ask the team to be less predictable and more direct, but most importantly we must ask them to stop being so damned nice to Iker Casillas. I like the fella but I want to see his head in his hands more often. He has seemed far too satisfied of late. Time for MVP and the rest of the boys to remind him who we are and what we do. We are Barça. We play beautiful football. And we usually win. Last night was a one off and let’s not forget it. They come to destroy. We aim to create. Goals, as well as history. Wembley awaits. Let’s hope it receives.
Visca Barça! Visca Football!
[/an]