Still loving you....
Vậy là lại một lần nữa, U23 VN thua trong trận chung kết.
Vậy là lại một lần nữa, Giấc mơ vàng Seagames tiếp tục lỡ dở.
Lại một lần nữa...
Trận thua này thật là đau, đau lắm. Chưa bao giờ, ngôi Vương lại gần hơn thế. Vậy mà trước một đối thủ bị đánh giá là yếu hơn hẳn, chúng ta lại gục ngã. Gục ngã trước cửa thiên đường.
Phân tích về trận thua đau này, hẳn có nhiều điều để nói lắm. Nào là các cầu thủ bước vào trận với tâm lý tê cứng, nào là U23 VN đã bị bắt bài, nào là các cầu thủ Malaysia đá rát chân quá, nào là ông trọng tài mù mắt, nào là ông Tô đã sai lầm khi không thay Tấn Trường đang bị đau đớn ra.... tất cả đều đúng. Nếu chỉ nhìn vào 1 trận đấu này, hẳn chúng ta sẽ thấy một cảm giác lo lắng, thất vọng. Một đội tuyển mạnh mẽ vừa mới đánh bại đối thủ mạnh Singapore 4-1 lại có thể bại trận như vậy sao? Buồn lắm, nhưng có lẽ giờ đây nói những điều này cũng chẳng có nghĩa lý gì. Cùng nhau nhìn lại một chặng đường, đánh giá những mặt tích cực đã đạt được, ta dường như sẽ thấy được một chút gì đó tươi sáng hơn cho tương lai của bóng đá nước nhà.
Một đội tuyển chỉ vừa tập hợp cùng nhau được 4 tháng. Đá 9 trận với kết quả 6 thắng, 2 hoà, 1 thua. Không tồi chút nào. Quan trọng hơn, lối đá của U23 VN giờ đã trở nên chắc chắn và biến hoá, tấn công khó lường hơn hẳn dưới thời Riedl. Minh chứng rõ rệt nhất và cũng tinh hoa nhất là trận đấu với Singapore. Chúng ta tấn công trung lộ, tấn công biên, xẻ nách, tạt bổng, sút xa đều có cả. Những cầu thủ mới chỉ độ tuổi U23 nhưng đã thi đấu đầy chững chạc, tự tin. Điểm sáng hơn nữa là tinh thần luôn rực lửa trong mỗi bước chân các cầu thủ. Nhìn cảnh Hoàng Quảng, Thành Lương... vừa bị đốn ngã đã ngay lập tức bật dậy đuổi theo trái bóng, ai không cảm thấy cảm động? Một đội bóng không có ngôi sao nổi bật nhưng luôn thi đấu rất gắn kết, đồng đều và thể hiện một phong độ ổn định. Với những điều đó còn chưa phải là một niềm tin tươi sáng cho ngày mai đó sao? Dù sao, Seagames cũng chỉ là sự khởi đầu. Với tiềm năng của mình, cái đích lâu dài của BĐVN phải cao hơn thế nữa. Chắc chắn với bài học đắt giá này, các tuyển thủ của chúng ta sẽ rút ra được nhiều điều quý báu để hoàn thiện bản thân mình.
Hãy luôn nở nụ cười, vinh quang rồi sẽ đến!
Vinh quang sẽ đem đến niềm vui, nhưng thất bại chưa hẳn là dấu chấm hết và thất bại cũng không hẳn chỉ mang đến nỗi buồn. Sài Gòn đêm qua không có “bão” như thường lệ. Thay vào đó, những đoàn xe chầm chậm cùng nhau lướt qua những con phố. Mọi người vẫn đeo băng rôn và cầm cờ Việt Nam. Khuôn mặt ai cũng buồn rười rượi. Các chú cảnh sát giao thông cũng thấy nét mặt bớt căng thẳng hơn. Bất chợt, có ai đó hô vang “Việt Nam vô địch”, bầu không khí lập tức sôi nổi, mọi người cùng đồng thanh hô theo. Có ai đó lại cất tiếng hát. Và cứ như vậy, đoàn người cùng nhau đi, chầm chậm nhưng không còn những ánh mắt u ám nữa. Lạ chưa, thua mà sao lại cứ hô “Việt Nam vô địch” nhỉ? Mọi người lại cùng ồ lên khi có một chiếc xe ôtô mui trần biển nước ngoài chạy qua, trên đó có một lá cờ VN đang cắm bay phấp phới, và 2 chàng thanh niên tóc vàng cũng đang giương cao tấm băng rôn “Việt Nam vô địch”. Những tiếng vỗ tay, reo hò lại vang lên không dứt. Và mọi người lại cùng nhau đồng thanh... May mắn có mặt trong đoàn người đó, tôi bỗng thấy nghẹn ngào. Có lẽ hiếm khi nào, niềm tự hào dân tộc, sự thân ái đồng bào lại dâng trào mạnh mẽ như thế. Bóng đá, nó không chỉ đơn thuần là một môn thể thao, mà còn là công cụ để giúp mọi người xích lại gần nhau hơn. Việt Nam ơi, U23 ơi, we still loving you...
Chúng tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi các bạn.
Love, your love
Just shouldn't be thrown away.
I will be there, I will be there.
Yes I've hurt your pride, and I know
What you've been through.
You should give me a chance
This can't be the end.
We still loving you.
[ame]http://www.youtube.com/watch?v=SUMcA--ejOc[/ame]