Quân tử trả thù 10 năm chưa muộn…?
Người ta vẫn còn nhớ như in Chelsea đã bị loại “tức tưởi” như thế nào ở bán kết UCL 3 năm trước mà quên (hoặc cố tình quên!) rằng ở trận lượt đi Barca cũng phải chịu những thiệt thòi không kém. Những ngôi sao như Terry, Lampard, Drogba…vẫn chưa từng một lần bước lên bục cao nhất ở đấu trường châu Âu và họ có lý do để cho rằng chính Barca là người cướp trắng của họ cơ hội được chơi một trận chung kết như thế. Còn Dimateo, dù kinh nghiệm cầm quân còn ít ỏi nhưng cũng thừa khả năng thổi bùng nó lên thành khao khát trả lại món nợ đã vay từ gã khổng lồ Barcelona.
Nhưng 3 năm thì quá muộn!
Ba năm trước, voi rừng Drogba là một sát thủ chính hiệu: mạnh mẽ, quyết đoán và chính xác. Ba năm sau, vẫn là những bước chạy mạnh mẽ đó nhưng đã mất đi ít nhiều sự thanh thoát. Ba năm trước, người không phổi Lampard là nhịp đập của Chelsea nơi hàng tiền vệ. Ba năm sau, anh đang phải nhọc nhằn cạnh tranh cho mình một vị trí chính thức…Ba năm trước, dưới bàn tay phù thủy Hiddink, Chelsea là đội bóng bản lĩnh, lì lợm và chắc chắn. Ba năm sau, Chelsea đang ở đâu đó trên bảng xếp hạng EPL mà không phải top 4.
Ba năm trước, Messi vẫn chưa có một quả bóng vàng nào. Ba năm sau, anh đã sánh ngang cùng các huyền thoại Platini, Cruyff… Ba năm trước, Iniesta, Busquets vẫn còn đang phải khẳng định mình thì ba năm sau, 2 chàng trai này hợp với Xavi thành cỗ máy làm bóng siêu hạng…Ba năm trước, Barca mới đang định hình lối chơi dưới thời Pep – cũng ít kinh nghiệm như Di Mateo bây giờ! Ba năm sau, đánh bại Barca là ước nguyện không chỉ của riêng Real.
Và sau ba năm, họ lại gặp nhau cũng tại bán kết UCL. Ba năm không dài, nhưng với Chelsea thì đã là quá muộn!
Chiếc là cuối cùng?
Ba năm trước, bàn thắng ở những phút bù giờ của Iniesta không quá đẹp nhưng dấu ấn khoảnh khắc của nó xứng đáng là kiệt tác. Pep đã đến bắt tay Hiddink như một cách phục tài phù thủy; Cule toàn thế giới như những con bệnh, chờ đợi những cơn gió bấc giật nốt chiếc lá hi vọng để trút hơi thở cuối cùng Barca.
Ba năm sau, trên giường bệnh là những cựu binh già nua đang chuẩn bị tâm lý cho một cuộc thay máu toàn diện ở Stamford Bridge. Họ sẽ phải bất lực nhìn cơn cuồng phong Barca cuốn phăng hi vọng cuối cùng để cứu vãn một mùa giải thất bại toàn diện.
Ở Luân Đôn, những người lạc quan nhất có lẽ đang trông chờ vào khoảnh khắc thiên tài mà Iniesta đã làm nên kiệt tác. Có lẽ họ tin Drogba hay Torrest có đủ đẳng cấp để tạo nên những kiệt tác như thế.
Nhưng họ đâu hiểu rằng, để làm nên một kiệt tác, họ cần phải có tối thiểu bút vẽ, màu nước và một khung vải sơn dầu. Những thứ đó Abramovic có thừa tiền để mua nhưng hoặc vì quên hoặc vì đã vứt đi ở xó xỉnh nào đó mà các cầu thủ của ông không tìm ra…
P/S: Bài này viết xong thấy sên sến. Nhưng cũng hi vọng nó không được trích đăng lên topic "Vườn cải của chúng ta"!