Nói chung Juve là đội rất bản lĩnh. Họ biết sẽ bị sức ép ghê gớm nên chủ động đá phòng ngự và sử dụng các đường chuyền trung bình hoặc dài nhồi sang hai bên cho tiền đạo băng xuống phá việt vị để phản công. Nói về công thì họ đá tốt với Cuadrado. Còn về cách thủ của họ thì dù có bực tức hay bất lực thế nào ta cũng phải công nhận đó là cách chơi thiên bẩm của họ rồi, hai trường phái khác nhau nên sẽ không chung cách nhìn nhận về chơi bóng.
Juve hiểu và sử dụng nhiều tiểu xảo suốt trận đấu để hạn chế sự hưng phấn của Barça và cũng để lôi kéo tình huống trên sân vào các pha tranh chấp vốn là thế mạnh của họ. May cho họ là anh trọng tài trận này không bắt sát các pha phạm lỗi. Có lẽ ông ta nghĩ lực tác dụng phải từ cỡ 1 con bò phi vào ta mới cắt còi chứ không phải từ các đôi chân nặng có chục ký như vậy. Rất tuyệt là các cầu thủ dù bức xúc nhưng khá chuyên nghiệp khi chấp nhận thế cục và vẫn trình diễn một lối chơi rực lửa dồn ép đối phương. Ông nào cũng chạy phăm phăm lao đến tranh chấp, bật cao đánh đầu dù thua kém rất nhiều về thể hình và không than vãn về những tình huống tay chân kín của Juve khi bóng đang sống.
Cách chơi của 2 đội có thể tổng kết qua pha tranh chấp của Mandzukic với Sergi Roberto. Anh Mandzukic nhảy lên cao hơn ông em vài cái đầu. Nhưng ông vung ngay cái cùi chỏ bật cả mặt Roberto ra (đau phải biết). Kết quả pha bóng là ông Roberto im lặng chịu đòn không nói năng chạy về phòng thủ tiếp, còn ông Mandzukic thì nằm trên sân đau đớn mà không rõ đau ở chỗ nào. Ta vẫn cứ cầm bóng, đối thủ ra sức ép phải phá bóng. Cuối cùng ông Mandzukic mò dậy chẳng sao cả và ông Lucho thì điên tiết phản ứng với Allegri theo kiểu hãy đá bóng đi và đừng đòi fair play với dạng tiểu xảo cùi chỏ. Cách nhìn bóng đá của 2 đội rất khác nhau và chỉ cần vài chục lần cắt còi kiểu đó thì thời gian 90 phút hết nhanh lắm.
Ta đã coi thường và hời hợt ở lượt đi nên phải trả giá chung cuộc. Âu cũng là bài học cho Lucho khi mai sau còn đi huấn luyện đội khác.
Về các cầu thủ, hôm qua ngoài ông Messi bị quả sấp mặt hãi quá. Tưởng lại đi viện soi cột sống hay gãy tay thì toi. May mà như con trâu. Ông Iniesta hăng hái không ngờ. Lao vào đối phương tranh chấp ầm ầm. Neymar thì tuyệt vời, quấy đảo không biết mệt. Dù đối thủ là Cuadrado hay Alves cũng chấp hết
. Busi thì khỏi nói. Sự có mặt của Busi và cỗ máy tốc độ Alba gần như bóp chết bài phản công của Juve khiến họ rơi vào trận đấu bị dồn ép vài năm mới gặp. Fan Juve chắc đau tim suốt trận. Riêng ông Rakitic thì nên bán sớm. Chạy được 5-10 phút thì tụt pin lại trở về chế độ lờ đờ cá vàng trôi. Nhìn thằng em Neymar ngay từ những phút đầu trận nhặt ngay quả bóng chạy vèo đến vị trí đá phạt góc rất khẩn trương mà mãi mới được đá vì đối thủ câu giờ so với pha ông Rakitic hời hợt đi bộ nhặt bóng rồi đi từ từ ra chỗ phạt góc mà cả sân sốt hết ruột. Ông Ivan này không nên giữ. Cuối trận tung Masche vào sân là đúng cao thủ tiểu xảo gặp nhau. Thấy đấm đá mấy quả lại được với Juve nghe chừng khá là hợp Seria A. Năm sau nếu được bán sang Ý thì hợp tình hợp lý.
Cuối cùng thì tạm biệt Champions League. Tứ kết năm nay lạ thật. 3 ông được đánh giá cao hơn là Bayern, Barça và Dortmund thì lại thua.