Chung quy cũng tại...bạch tuộc
Chả hiểu từ lúc nào họ hàng nhà bạch tuộc chúng tôi lại được loài người yêu mến và nâng niu đến thế. Họ nuôi chúng tôi trong bể kính dưới lòng các viện hải dương học, anh họ tôi còn được nuôi hẳn trong công viên nước dưới lòng đất mà nghe đâu có nhiều fan hâm mộ lắm. Họ ngày ngày mang máy ảnh, máy quay đến tí tách suốt ngày. Thỉnh thoảng còn phỏng vấn anh họ tôi nữa cơ. Tất nhiên là anh ấy không nói được tiếng người.
Cũng chả hiểu từ lúc nào họ hàng bạch tuộc chúng tôi lại nổi tiếng đến thế. Trước đây văn học loài người toàn miêu tả chúng tôi như là quái vật. Cứ khi nào dưới đại dương mất tích cái tàu hay thợ lặn là họ đổ ngay cho họ hàng bạch tuộc chúng tôi. Có lẽ tất cả thay đổi là nhờ chú em họ đằng xa bên ngoại của ông cố nội nhà bạch tuộc màu chúng tôi: Paul. Con người đặt cho chú nó cái tên thật lạ, tôi đọc mãi không được và đối xử với chú nó cũng thật kỳ lạ. Chả hiểu con người có niềm tin thế nào mà cứ khi nào chú Paul nhà tôi mò vào ăn ở đâu là y như rằng con người gầm rú đến đó. Họ quay phim, chụp ảnh, họ thắp hương, vái lạy cứ như thể Paul là chúa tể đại dương. Một bên thì nhảy tưng tưng, còn một bên thì thở dài và thậm chí còn định hành hung chú Paul nhà tôi nữa. Rất may là mọi việc không sao, chú Paul vẫn chưa bị đưa vào nồi. Nghe kể lại mấy chuyện đó tôi cũng nghi ngờ lắm.
Mọi việc sẽ chẳng có gì kịch tính nếu cách đây vài ngày nó không xảy ra với tôi. Hôm trước, có lẽ là tháng trước thì phải, họ mang đến cho tôi một cái hộp thật lạ hình như có gắn hai cái tem thư. Khi mọi việc xong xuôi, họ cũng mang máy quay đến và nhìn tôi chằm chằm thật đáng ghét. Tôi nhìn họ, họ càng săm soi tôi hơn. Đến lúc đau bụng quá không chịu nổi đành mò vào cái ống đầu tiên để "giải quyết" thì họ hào hứng ra mặt. Người người xôn xao, chớp sáng lia lịa và nghe cô cháu tôi bên thảo cầm viên thì hình như tôi được đăng báo Những chú bạch tuộc thế kỷ. Vài ngày sau họ cũng làm lại như vậy, tôi cũng thử hành động như lần trước. Vẫn thế, họ chụp ảnh và ra dấu cảm ơn tôi. Quả thật là khoái chí lắm lắm.
Đến hôm kia họ lại làm thế, còn tôi thì chả dại gì bò tận xuống phía dưới "giải quyết" vấn đề cả. Nhưng lần này nghe cô em họ nói loài người đang tức giận tôi lắm. Nghe đâu người người đòi nướng tôi, nhà nhà đòi luộc tôi. Tôi chẳng hiểu mình làm điều gì sai mà họ tự nhiên căm thù tôi thế. Đến hôm qua cụ tôm ở bể bên mới nói: "Cháu Tuộc ơi, con người sống bằng niềm tin". Trời ơi, tôi nào có lỗi mà sao họ đòi thịt tôi làm mồi nhậu. Tôi có biết niềm tin của các bạn ra sao mà nỡ đòi cắt tiết, cạo lông tôi nhâm nhi. Hãy tha cho tôi, khổ thân tôi quá. Chung quy tôi cũng là bạch tuộc.