denpietrau
Chuyên gia chăn Dê, diệt Cu-lét
Cũng vừa có chuyến lên thủ đô chơi bời hú hí và nghe ngóng các bạn Kền Kền "khen tặng" xã nhà. Nhưng ôi thôi chỉ là đá với gạch.
Mù: Đa số họ cho rằng "ăn 3 mà là vĩ đại à, dịch lại từ vĩ đại đi". Đúng là vịt nghe sấm nên em cũng cố đi dịch nghĩa từ này: vĩ là đuôi mà nếu trong từ vĩ mô thì nó lại là to, đại thì chắc chả ai nói là tuỳ tiện mà nói là lớn thì hợp hơn. Ở văn cảnh này thì vĩ đại là to lớn chứ chả ai nghĩ đuôi tuỳ tiện. Xét về mùa này thì quả là cái số 3 so với cái số 0 của Kền Kền không hiểu nó to ở chỗ nào nhé! Cách viết số 3 với số 0 về nét có khác gì nhau quá đâu, chiều cao cũng ngang nhau...thật là cứ nhận số 3 to hơn số 0.
Trên đây là em trực quan sinh động về con số như vậy cho các bác hiểu, còn đánh giá cách nhận biết vấn đề đến đâu tuỳ các bác nhé. Dân thủ đô nói ăn 3 đơn giản như họ nói ăn lô thôi mà.
Điếc: Vẳng nghe bên tai như sấm rằng sau cú ăn 3 vớ va vớ vẩn của Barca thì bè lũ Kền Kền an ủi nhau rằng: "Ừ thì ở châu Âu đâu phải nó ăn lần đầu đâu, rộng ra trên thế giới cũng ối đứa ăn cả bụng toàn tôm-cua-cá ra đấy thì to nhớn gì, có giỏi thì 5 năm liền ăn 5 cái cúp C1 như anh mà xem". Nghe mấy anh nói thế nên em hóng tai sang bên kia biên giới nghe các bạn Lyon thủ thỉ: "Ôi cái giải này vui nhỉ, ăn liền 5 cái dễ như mình đút 7 cái bánh phồng tôm vào mồm mà chán đến mức phải nghỉ tay để uống cốc bia lấy sức". Chà, đến đây em mới hiểu vịt nghe sấm các bác ạ, số 0, số 3, số 5 hay số 7 nó cũng lơ lớ như nhau ý nhỉ...
Câm: Chạy về Việt Nam ngồi ăn tục nói láo với bác Gà. Chợt nghe bác than: đợt này gia tộc Dê lạ lắm chú ạ, họ xua các con dê già, dê bé đi hết để lôi về nào là vịt, nào là ngan, nào là gà theo kiểu "Tuy có khác giống nhưng chung một giàn". Có vài con ngỗng trắng đẹp đẹp thì họ ông ổng là có cả thiên nga cũng về chung vui. Thế là bầy dê trước kia tớ quen giờ ít dần. Đùng cái hôm qua mấy anh thể thao gì đó lôi ngay vào sách đỏ với tựa đề "Dê Un - con dê còn lại cần được bảo vệ trước nguy cơ tuyệt chủng". Chả hiểu sao lúc đó em lại sụt sùi mà thương cái cảnh tang tóc đàn dê không nói lên được lời nào. Thế là từ nay đàn dê không còn bebe ngoài đê Ma-rít!
Qua gặp anh Văn, anh lại giữ lại kể lể: "Từ ngày Xuân Diệu ra đi, làng văn chúng tớ chờ mãi mới thấy bác Pê-dê lên chức nhớn. Bác này chuyên ngành xây dựng nhưng yêu văn thơ như tớ lắm nhé. Trước đây bác ý thích nhất câu: "Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt, còn hơn buồn le lói suốt trăm năm". Tớ là tớ bỏ phiếu ngay cho bác Pê vì ước mơ to lớn đó của bác chú ạ. Chả là cũng lâu không thấy cái rạp Béc-giê-bơ nó sáng đèn rồi. Nghe đâu đợt tới có tận một nhà thơ và một ca sĩ về phục vụ khán giả cơ. Âu cũng là có chỗ để giải khuây cuối tuần chú ạ". Ngước nhìn băng rôn to tướng mới nhận ra: Sao mai điểm hẹn Kơ-Kơ và ca sĩ miệt vườn Gay-nơ-đơ đến từ xứ Lơ-tơ-mơ... 1 đô 5 vé mại zô mại zô. Chà, làng showbiz thật nhộn nhịp.
Thôi em xin ngừng kể lể. Mạn phép!
Mù: Đa số họ cho rằng "ăn 3 mà là vĩ đại à, dịch lại từ vĩ đại đi". Đúng là vịt nghe sấm nên em cũng cố đi dịch nghĩa từ này: vĩ là đuôi mà nếu trong từ vĩ mô thì nó lại là to, đại thì chắc chả ai nói là tuỳ tiện mà nói là lớn thì hợp hơn. Ở văn cảnh này thì vĩ đại là to lớn chứ chả ai nghĩ đuôi tuỳ tiện. Xét về mùa này thì quả là cái số 3 so với cái số 0 của Kền Kền không hiểu nó to ở chỗ nào nhé! Cách viết số 3 với số 0 về nét có khác gì nhau quá đâu, chiều cao cũng ngang nhau...thật là cứ nhận số 3 to hơn số 0.
Trên đây là em trực quan sinh động về con số như vậy cho các bác hiểu, còn đánh giá cách nhận biết vấn đề đến đâu tuỳ các bác nhé. Dân thủ đô nói ăn 3 đơn giản như họ nói ăn lô thôi mà.
Điếc: Vẳng nghe bên tai như sấm rằng sau cú ăn 3 vớ va vớ vẩn của Barca thì bè lũ Kền Kền an ủi nhau rằng: "Ừ thì ở châu Âu đâu phải nó ăn lần đầu đâu, rộng ra trên thế giới cũng ối đứa ăn cả bụng toàn tôm-cua-cá ra đấy thì to nhớn gì, có giỏi thì 5 năm liền ăn 5 cái cúp C1 như anh mà xem". Nghe mấy anh nói thế nên em hóng tai sang bên kia biên giới nghe các bạn Lyon thủ thỉ: "Ôi cái giải này vui nhỉ, ăn liền 5 cái dễ như mình đút 7 cái bánh phồng tôm vào mồm mà chán đến mức phải nghỉ tay để uống cốc bia lấy sức". Chà, đến đây em mới hiểu vịt nghe sấm các bác ạ, số 0, số 3, số 5 hay số 7 nó cũng lơ lớ như nhau ý nhỉ...
Câm: Chạy về Việt Nam ngồi ăn tục nói láo với bác Gà. Chợt nghe bác than: đợt này gia tộc Dê lạ lắm chú ạ, họ xua các con dê già, dê bé đi hết để lôi về nào là vịt, nào là ngan, nào là gà theo kiểu "Tuy có khác giống nhưng chung một giàn". Có vài con ngỗng trắng đẹp đẹp thì họ ông ổng là có cả thiên nga cũng về chung vui. Thế là bầy dê trước kia tớ quen giờ ít dần. Đùng cái hôm qua mấy anh thể thao gì đó lôi ngay vào sách đỏ với tựa đề "Dê Un - con dê còn lại cần được bảo vệ trước nguy cơ tuyệt chủng". Chả hiểu sao lúc đó em lại sụt sùi mà thương cái cảnh tang tóc đàn dê không nói lên được lời nào. Thế là từ nay đàn dê không còn bebe ngoài đê Ma-rít!
Qua gặp anh Văn, anh lại giữ lại kể lể: "Từ ngày Xuân Diệu ra đi, làng văn chúng tớ chờ mãi mới thấy bác Pê-dê lên chức nhớn. Bác này chuyên ngành xây dựng nhưng yêu văn thơ như tớ lắm nhé. Trước đây bác ý thích nhất câu: "Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt, còn hơn buồn le lói suốt trăm năm". Tớ là tớ bỏ phiếu ngay cho bác Pê vì ước mơ to lớn đó của bác chú ạ. Chả là cũng lâu không thấy cái rạp Béc-giê-bơ nó sáng đèn rồi. Nghe đâu đợt tới có tận một nhà thơ và một ca sĩ về phục vụ khán giả cơ. Âu cũng là có chỗ để giải khuây cuối tuần chú ạ". Ngước nhìn băng rôn to tướng mới nhận ra: Sao mai điểm hẹn Kơ-Kơ và ca sĩ miệt vườn Gay-nơ-đơ đến từ xứ Lơ-tơ-mơ... 1 đô 5 vé mại zô mại zô. Chà, làng showbiz thật nhộn nhịp.
Thôi em xin ngừng kể lể. Mạn phép!