MESSI KHÔNG VÔ ĐỊCH WORLD CUP: ĐIỀU TỐT VỚI BARÇA?
Thưởng thức một trận bóng, cảm nhận thế nào là phạm trù của cá nhân, bạn cần tìm ra một cái gì đó để yêu nhất, hoặc để ghét nhất, để rồi xem. Lòng bàn tay cũng là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, nhưng xem bóng đá mà xác định ai thắng ai thua cũng được thì đấy là nỗi sầu lớn nhất. Là Fan Argentina hay Fan Messi, bạn dĩ nhiên muốn chiếc cúp không rơi vào tay tuyển Đức. Là Fan Barça không thôi, với thành phần cầu thủ Barça trong đội hình hai đội tuyển, cho dù có những nét tương đồng xét về lối chơi của Đức và Barça, bạn (chắc) cũng sẽ mong Argentina là đội giành cúp. Vấn đề chỉ là mức độ xúc cảm khác nhau giữa một Fan Barça không thôi, với Fan Argentina và Fan Đức.
Tôi chỉ tiếc cho Messi khi thay vì chiếc cúp Vàng, anh lại phải nhận cái thứ của nợ vô nghĩa từ FIFA trên bục nhận giải. FIFA lôi anh ra trước đám đông chẳng khác nào trò bêu riếu trong khi có lẽ bản thân anh đang muốn trốn ngay vào phòng sau nỗi đau khôn xiết. Còn lại, tôi trở lại với câu hỏi chính mình đặt ra từ khi bắt đầu World Cup, rồi lên đến đỉnh điểm của nhu cầu cần được trả lời từ khi Argentina vào đến bán kết. Sau kỳ World Cup, Messi mùa giải tới sẽ ra sao? Hay hỏi cách khác, Messi vô địch thế giới có phải là điều tốt cho Barça? Không thể trách những Fan Barça không thôi khi họ chỉ nghĩ đến lợi ích của đội bóng ấy trước nhất, thay vì nghĩ đến ý nghĩa của sự xác nhận danh chính ngôn thuận dành cho sự vĩ đại của Messi hay nỗi mong chờ đằng đẵng của người Argentina.
Vô địch thế giới, điều ý nghĩa nhất trong sự nghiệp của Messi được hiện thực hoá, anh giành được tất cả. Và một Messi thoả mãn mọi khát vọng vô địch liệu còn có ích cho công cuộc gầy dựng cơ đồ của Luis Enrique mùa tới? Thêm một lần gục ngã nữa, nhất là khi dường như anh đã để dành chính mình trong gần nửa mùa giải vừa qua tại Barça cho giải đấu (Gary Lineker lịch lãm cũng thấy vậy), hậu World Cup sẽ chứng kiến một Messi đứng dậy như thế nào? Giờ đây, chúng ta có một thực tế là Messi đã lại gục ngã. Chuyện còn lại là chờ đợi. Chờ đợi, chứ chưa thể xác định, hệ quả của thực tế ấy mang lại. Và hệ quả ấy, chắc chắn có ảnh hưởng đến sự trở lại của Barça.
Sẽ có những giả thuyết được đặt ra. Đặt ra một giả thuyết sai vẫn còn hơn không đặt ra một giả thuyết nào, Mendeleev từng nói như vậy. Messi ở tuổi 27, thời khắc của anh đã trôi qua và World Cup thì 4 năm mới tổ chức một lần sẽ thôi mơ mộng, và cũng sẽ hết khát vọng vô địch tại Barça hoặc chỉ là đá bóng kiểu tàng tàng? Messi là một cầu thủ khác biệt, là thiên tài,… không sai, nên chơi bóng với khát vọng và đam mê là chân lý của anh. Có người sẽ phản bác như thế. Nhưng cũng như câu chuyện “trước kia” rằng người châu Âu không vô địch thế giới trên đất Nam Mỹ, cần phải sẵn sàng tư thế hình dung một ngày nào đó Messi gạt bàn tay vào khoảng không trước mặt và nói với những người Barça: “Thôi, đủ rồi!” Đó quả thật là một bi kịch với thiên tài, với Barça, với người hâm mộ của CLB và là điều đáng tiếc cho thế giới bóng đá.
Cũng có một giả thuyết khác, lạc quan mà không hề ảo tưởng. Tro tàn sẽ nuôi dưỡng cho một mầm hy vọng mới. Một anh bạn là Fan Argentina của tôi đã viết:
“…Nhưng hôm nay, trong cơn đau của thất bại sát nút ở một trận chung kết, tôi bỗng sáng lên một niềm tin lạ thường về anh. Vẻ mặt của anh khi nhận danh hiệu quả bóng vàng World Cup, một sự thất vọng lớn lao, nó ẩn chứa một sự kìm nén của tham vọng. Anh sẽ không từ bỏ. Trong sâu thẳm, Messi hiểu hơn ai hết, anh còn NỢ chúng tôi, nợ những người dân Argentina, và nợ chính mình, một chiếc cúp Vàng thế giới. Anh sẽ trở lại, với tâm thế của một cầu thủ chưa có trong tay bất cứ danh hiệu gì. Anh sẽ trở lại, với ánh nắng chói chang của sân cỏ xanh quen thuộc, với tình yêu của mình: quả bóng. Hãy tin tôi, một lần nữa. Messi của tôi, động lực của anh còn lớn lắm. Anh sẽ hoàn thiện mình hơn bao giờ hết. Để mang đến cho chúng ta tất cả những gì chúng ta khao khát: Copa America, và 4 năm nữa, chiếc cúp Vàng thế giới. 31 tuổi, chưa bao giờ là muộn. Captain Messi. Anh hãy hứa với tôi, sẽ trở lại, anh nhé...”
Giả thuyết nào là đúng, giả thuyết nào là sai, thời gian và Messi sẽ giúp chúng ta chứng minh.
Ngày Messi cùng Mascherano gục ngã tại Maracana, cũng là nốt nhạc cuối cùng trong bản nhạc buồn trọn vẹn mang tên mùa giải 2013/14 của Barça. Những âm vang vẫn sẽ kéo dài nỗi buồn thêm một khoảng thời gian nhưng không thể lấn át được một sự thật là một ngày sau đó, tức hôm nay, mùa giải 2014/15 bắt đầu tại Barça, bắt đầu với Luis Enrique. Nhiều mùa hè đã trôi qua, nhưng chưa một mùa hè nào mà người Barça lại phải đối mặt với liên tiếp những bi kịch. Trắng tay lần đầu tiên sau nhiều năm, giờ đây bắt đầu lại, còn lắm nhiều việc phải làm, nhưng đam mê và khát vọng cần phải được nung nấu, tích tụ và làm sống lại một Barça người hâm mộ hằng mong muốn. Điều tương tự đó, cũng dành cho Messi. Vì vậy, Messi gục ngã, có khi lại là điều tốt!