Vẫn có những bài bào cho rằng: Nếu ta không ăn rùa quả Malai, trọng tài công nhận bàn cho Sing và Thái thì ta không thể vô địch....vân vân và vân vân.
Thế nên chắc chắn trong tương lai bác Tô cũng sẽ phải ra đi khi để thua một giải nào đó mà dự đoán rằng với cá tính thích phát hiện cái mới của mình thì bác Tô sẽ phải ôm hận vì sự phát hiện đó chẳng hạn. Điều đó là chắc chắn với một số không nhỏ các nhà báo điện tử lá cải của Việt Nam.
Điều đó cũng đúng với xã nhà. Ví dụ trường hợp chú Tố chất, luôn bới móc các điểm tệ của đội bóng để xóa đi những cái cố gắng của họ. Cầu thủ cũng là con người và họ cần được tôn trọng. Sai lầm của họ không phải đã giết chết đội bóng thì ta nên rộng lượng. Trách mắng cũng nên có chừng mực. Cứ một mực thay nó đi, cút đi, biến đi... thì đúng là không đỡ được thật.
Ta xây dựng một cộng đồng xã thảo luận tự do, các Bí thư xã chỉ điều hành là chính, không can thiệp vào suy nghĩ của xã viên. Nhưng cũng không vì thế là ta bỏ qua các thái độ tiêu cực dễ dẫn đến ý nghĩ vơ đũa cả nắm cho cộng đồng. Ví dụ thấy 1,2 người bên Reddevil hay Arsenal có thái độ như vậy là mọi người gán cho cả cộng đồng đó một thái độ thiếu tôn trọng.
Ở trường hợp bác Tô hay của chúng ta đều giống nhau. Mỗi người có công việc của riêng mình, báo chí hay mũi dùi dư luận cần đánh giá đúng công việc mà họ đã cố gắng làm. Nếu không xuất phát từ thái độ tôn trọng chân chính thì làm sao ta nhìn ra cái đáng kính của họ. Thiết nghĩ chú bé kia có quyền phản đối cái gì chú cho là sai lầm. Nhưng cách phản đối có hệ thống liên tục thì tôi dám chắc ngay cả ông cũng nghĩ rằng nơi đây chỉ là nơi cậu ta tìm kiếm niềm vui cho cá tính của mình chẳng khác gì một cây bút kiếm chuyện viết cho vừa lòng độc giả. Âu cũng là con người nhưng thái độ với cuộc sống sao mà khắc nghiệt đến thế.
Tất nhiên khi xử phạt tôi cũng không thể không nhìn vào những mặt tốt đầy cuồng nhiệt của cậu ta. Cần phải thử thách!