Vào topic Yêu thơ thấy ác liệt quá nên "cống rãnh chẳng dám sóng sánh với đại dương", đành chui vào đây tán phét.
Tiếng vĩ cầm, tiếng đàn nhị và điệu Bolero réo rắt điệu đà đến với bài hát... Được 1 đoạn đầu, khán giả vỗ tay (chắc là anh Tuấn Vũ chui từ trong màn chui ra
).
Giọng anh cao cao the thé...
"Nhà nàng ở cạnh nhà tôi
Cách nhau cái giậu mùng tơi xanh rờn.
Hai người sống giữa cô đơn
Nàng như cũng có nỗi buồn giống tôi.
Giá không có giậu mùng tơi
Thế nào tôi cũng sang chơi thăm nàng..."
Đấy, chuyện nó chỉ có thế thôi nhưng nghe sao nó cứ tưng tức thế nào. Đúng là văn là thơ. Cách nhau có cái "giậu mùng tơi" mà anh chàng còn ước "giá không có giậu mùng tơi". Bày ra trước mắt thì còn gọi gì là thú là vị nữa anh bạn ơi. Thể nào các bác bình luận thơ lại chả trách tình anh ngăn cách có mỗi cái "giậu" mà anh còn e ngại, còn lười đến thế thì có khi cái "giậu" nó không có thì chắc gì anh không ước tiếp cái gì đó "giá không có"
.
Bản thân mình cũng thế
. "Giá không có..."