Vô cảm
Có rất nhiều điều muốn nói nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Một người đã ra đi, nổi đau dằn xé hiện trên khuôn mặt khắc khổ của người sinh ra ta. Rất nhiều giọt nước mắt đau thương, nhưng đôi mắt ta thì ráo hoảnh. Cảm giác đau buồn không tồn tại, cảm giác mất mát cũng không. Biết rất rõ sự đau thương mất mát mà ba đang phải chịu, những giọt nước trong veo, cả lời nói cũng không thốt nổi. Ta-chỉ có thể lau nước mắt cho ba- đôi mắt vẫn ráo, không thấy cay...
Ba khóc, anh trai ta khóc, mọi người khóc... ta chỉ nhìn họ rồi thôi, vẫn không thấy gì cả, vẫn không rơi nước mắt. Không thể giả vờ đau thương, không thể giả vờ mất mát, không thể giả vờ khóc.
Người nằm trong những thanh gỗ là người đã sinh ra ba và nuôi dạy ba. Người ra đi, ba đau đớn đến thế, sao ta cứ trơ ra?? Vô cảm thật rồi sao???
Tiếng gõ mõ, tiếng kèn trống bi thương, lời tụng " khi con mới chào đời, ba là người vất vã ngược xui, khi con biết đòi ăn, ba là người..." rất nhiều giọt nước mắt lại rơi. Một đôi mắt vẫn ráo, liếc nhìn xung quanh, rồi lạy ... theo phản xạ.
Người phụ nữ cố chấp- mang những oán hận sâu nặng... ta không thể trách người, vì ta biết người cũng đau. Chấp nhận đến vào phút cuối cùng với vai trò là khách. Miễn cưỡng mặc áo tang- rồi đốt ngay sau đó- xã tang!
Ta câm ghét những lời xầm xì, ta câm ghét "lần này vợ anh không về, a ly dị" ta câm ghét những lời đồng tình.
Người đã chết-sợi dây nối mỏng manh cuối cùng đã đứt. Bầu trời nơi đấy đầy gió, nhưng ta không muốn về.
Không thấy đau, không thấy mất mát, không thể vờ khóc. Chỉ thấy lòng nặng nề... Muống nghe giọng người an ủi,nhưng chỉ có những tiếng xì xầm, ồn ào,xen giọng người phụ nữ- ta câm ghét âm thanh đấy... Có rất nhiều chuyện muốn nói. Nhưng không biết bắt đầu từ đâu...
[YOUTUBE]INvbQgPK-UA&feature=related[/YOUTUBE]