Viên thuốc đắng và những nốt trầm không đáng có trong một chiến thắng nghẹt thở
Vậy là cuối cùng Barca đã có chiến thắng để lọt vào trận bán kết Cúp nhà vua, kết quả này không làm ai bất ngờ ngay cả những cổ động viên trung thành của Real, nhưng cái cách tạo nên chiến thắng đã tạo nên chút gợn cho người hâm mộ và nó bộc lộ quá nhiều vấn đề của Barca trong trận đấu mà nhiều người đã nghĩ không còn gì để xem sau khi kết thúc hiệp 1.
Đã lâu lắm rồi, những gương mặt lo âu mới lại xuất hiện trên khán đài sân Nou Camp trong 1 buổi tối đáng lẽ phải kết thúc theo cách khác, đẹp đẽ hơn, khi Barca là đội bóng dẫn trước 2-0 sau khi kết thúc hiệp 1, tuy nhiên sự lơi lỏng trong phòng ngự, một thoáng chủ quan suýt đã bị trả giá trước một Real đá như không còn gì để mất.
Khác với Barca giữ nguyên đội hình như trận lượt đi, Real nhập cuộc bằng sơ đồ 4-2-1-3 với Lass và Alonso đá tiền vệ trung tâm, Kaka đá tiền vệ công, ở tuyến trên, Ronaldo cánh trái, Oezil cánh phải và Higuan nhô cao như 1 trung phong cắm. Ở hàng hậu vệ, đúng như dự đoán, đòn tung hỏa mù của Mou đã che dấu 1 Pepe hoàn toàn khỏe mạnh thi đấu cặp trung vệ với Ramos, trái với những tuyên bố trước trận đấu về chấn thương của cầu thủ này. Trong khi đó, trấn giữ ở 2 cánh là Aberloa và Coentrao. Real nhập cuộc khá tốt và suýt mở tỷ số từ giây thứ 7 khi Alves và Pique không hiểu ý nhau tạo cơ hội cho Higuan băng xuống dứt điêm chệch cột trong tư thế đối mặt với Pinto. Tiếp sau đó là 1 loạt các cơ hội tuy không thực sự nguy hiểm của Real được tạo ra từ đội hình dâng cao, sức ép khá lớn lên hàng thủ đội nhà. Trong khoảng 30 phút đầu, đã xuất hiện những bối rối trong cách vận hành lối chơi trong 1 ngày cả Cesc, Xavi, chơi không đúng phong độ, Iniesta chấn thương ngay từ những phút đầu mà chưa kịp thể hiện nhiều nên Alexis hầu nhưu bị chia cắt với phần còn lại, nhận bóng hầu như trong tình trạng phải đua tốc độ với cặp trung vệ Real kẹp giữa từ những đường bóng dài - 1 điều khá xa lạ với lối đá Tiqui tacca. Ngược lại, khi đã bị dồn vào chân tường, Real đã tiếp cận trận đấu theo hướng tích cực hơn nhiều so với trận lượt đi dù đá với 2 tiền vệ trung tâm, hệ quả là họ có được thế trận tương đối tốt so với 1 Barca không phải là Barca của mọi ngày, nặng nề, chểnh mảng, đôi chút chủ quan khi trong tư tưởng vẫn nghĩ quá nhiều về chiến thắng ở lượt đi.
Tuy nhiên, may mắn cho Barca, họ còn có thiên tài Messi, ở pha bóng rảnh chân gần như duy nhất hiệp 1, từ giữa sân anh đi bóng vượt qua Alonso, bỏ lại Ramos (đứng sai vị trí và xuất phát sau) xâm nhập thẳng vào vòng cấm địa, với nỗi sợ hãi đã thành bản năng, toàn bộ hàng phóng ngự của Barca đã lao vào Messi để ngăn chặn 1 pha sút bóng, thì bằng 1 đường vẩy bóng chọc khe kinh điển, Pedro (vào thay Iniesta) lập tức có bóng với khung thành mênh mông trước mặt. Bàn thắng đến với Barca khá bất ngờ từ kỹ thuật, tốc độ, nhãn quan tuyệt vời của Messi, sai lầm cá nhân của Ramos, Pepe (đứng sai vị trí) và 1 phần là nỗi sợ hãi của cả hàng hậu vệ Real với số 10 của Barca. Pha đi bóng này chính là 1 trong những điểm chốt của trận đấu, nó lập lại trật tự đã hình thành từ cả chục trận Siêu kinh điển trước, đưa Real về lại hình ảnh yếu thế, hoảng sợ mặc dù trận đấu khi đó chỉ còn 5 phút là kết thúc hiệp 1 (kể cả thời gian bù giờ 3 phút). Tuy nhiên, trong 5 phút đó, Barca đã có bàn thắng thứ 2 tuyệt đẹp của Alves từ 1 cút sút mu chính diện từ khoảng cách 20m, 1 góc sút không thuận lợi nhưng với tâm lý được giải tỏa, giây phút thăng hoa của Alves đã đưa quả bóng ghim vào góc cao bên phải khung thành Iker. 2-0 cho Barca.
Đến đây, rất nhiều người đã nghĩ, trận đấu an bài, điều quan trọng nhất là giữ để không cầu thủ nào của Barca chấn thương, bảo toàn lực lượng. Nhưng chỉ trong 4 phút của hiệp 2 (từ phút 68 đến phút 72) Real đã đưa 2 đội vào màn cân não thực sự, khi chỉ với 1 bàn thắng nữa, kẻ chiến bại là Barca chứ không phải đội thua ở lượt đi. Ở 2 bàn thua này, 1 phần lỗi từ Pique (chuyền bóng không tốt, để mất bóng ở bàn đầu) và Abidal (không kèm Ronaldo ở bàn thứ 2), nhưng lỗi lầm lớn nhất đến từ tư tưởng của các cầu thủ, họ thi đấu thiếu tập trung và chủ quan dẫn đến 21 phút lo lắng, căng thẳng đến cực điểm cho toàn bộ những cổ động viên đội nhà.
21 phút cuối cùng của trận đấu là 21 phút hồi hộp nhất mà các cule phải chịu đựng từ nhiều năm nay, 21 phút của những hy vọng bùng lên với Real, 21 phút của những pha bóng thô bạo dường như bất tận, kéo trận đấu Siêu kinh điển thành 1 trận đấu của cơn mưa thẻ phạt (6 thẻ cho Real, 1 cho Barca) và 44 lỗi của 2 đội (Real chiếm "ưu thế" tuyệt đối với 29 pha phạm lỗi).
Nhìn lại toàn bộ trận đấu, thông qua các chỉ số kỹ thuật, có vẻ Barca đã "thua" chính họ nếu so với các trận Siêu kinh điển trước đó: sút bóng ít hơn (9 so với 15 của Real), phạt góc ít hơn (3 so với 5 của Real), tỷ lệ giữ bóng "ít hơn mọi khi" (61% so với hơn 70% trong các trận Siêu kinh điển). Sau rất nhiều trận đã qua, chính Barca lại là đội có ít cơ hội nguy hiểm hơn và bất đắc dĩ là đội tận dụng cơ hội tốt hơn, 1 nghịch lý quá hiếm hoi trong 1 trận đấu căng thẳng và quan trọng bậc nhất mùa bóng. Đây chính là lời cảnh báo nghiêm khắc cho thái độ thi đấu và cách tiếp cận trận đấu hời hợt của những cầu thủ mà đáng lẽ sự chuyên nghiệp không cho phép họ mắc phải.
Trận đấu còn bị bao phủ bởi vô số những màn trả đũa, thanh toán "nợ nần" của các cầu thủ, của những màn kịch ăn vạ chỉ thường thấy ở giải Nam mỹ xa xôi, không đáng có ở 1 trận Siêu kinh điển, những cái đầu nóng Ramos, Iker, Lass và cả Messi (anh phạm lỗi với Pepe và phải nhận 1 thẻ vàng - thẻ duy nhất của Barca trong trận này) cùng những pha diễn kịch của Pepe, Busquet, Alves tạo nên hình ảnh xấu xí cho trận Siêu kinh điển thứ 250.
Giờ trận đấu đã kết thúc, sau 180 phút đã diễn ra, chiến thắng của Barca vẫn hoàn toàn xứng đáng và được dự báo trước, nhưng bên cạnh đó đã xuất hiện những dự báo không mấy lạc quan về 1 trận Siêu kinh điển sắp tới tại Liga (và có thể cả ở Cúp Châu âu), khi những Cule vẫn nghĩ 3 điểm đã nằm trong túi để đuổi kịp Real trong cuộc đua giành chức vô địch Liga nhưng với lối đá và tư tưởng như thể hiện ở trận này, hãy quên điều đó đi. Khi Real cũng là tập thể của những cá nhân xuất sắc, mọi sai lầm dù là nhỏ nhất đều phải trả giá rất đắt.
Hy vọng rằng trận Siêu kinh điển thứ 250 là 1 viên thuốc đắng và cần thiết cho Pep và các học trò trên con đường bảo vệ ngôi vương ở TBN và Châu Âu.