Cuối cùng thì hành trình Copa America 2019 của Argentina cũng đã kết thúc. Hạng 3 không phải là điều trông đợi nhưng cách thể hiện thì lại khá ổn.
Argentina có đội hình trẻ trung. Hàng thủ gồm:
----Armani (86)-----
Juan Foyth (98)--Pezzella (91)--Otamendi (88)--Tagliafico (92)
De Paul (94)--Paredes (94)--Lo Celso (96)
Aguero (87)--Messi (87)
Lautaro Martinez (97)
Để xây dựng cho World Cup thì chắc chắn đây là đội bóng đang được Scaloni xây từ móng kết hợp các cựu binh mà chẳng hiểu sao tôi lại thấy giống Barça.
Hàng thủ đá ổn, tốt là đằng khác nhưng lại có 1 Alba ở bên cánh trái. Chiều cao không lý tưởng của Tagliafico buộc cậu ta phải rèn luyện tốc độ và thể lực để lên công về thủ. Có điều chất lượng đường chuyền từ cánh này vào không tốt nên cũng chẳng thể gây sóng gió cho đối phương. Vị trí này trong 3 năm tới sẽ có sự thay đổi. Ở trung vệ, Otamendi đá hay thật lòng. Tinh thần thì hùng dũng như Phú Ông thủa xưa. Đá hay thế mà trước Tata lại kéo Mascherano về trung vệ thì đúng là cản đường Otamendi thật. Đến World Cup thì khó, 34 tuổi chắc không thể. Bài học Mbappe vẫn còn nên có thể Otamendi sẽ đá ở những trận cầu cân bằng có dạng tiền đạo thích tì đè hơn là đối mặt với mấy thanh niên đẩy bóng chạy đua. Phát hiện lớn là Foyth bên cánh phải. Chàng trai mảnh khảnh này có bước chạy nhanh như sóc. Khi xoạc bóng rất chính xác và dẻo chân. Tuy gầy nhưng va chạm khá khéo và cản không bóng thông minh. Ổn thật. Điểm yếu hiện tại là thi thoảng lơ đễng, đỡ bóng thiếu cảm giác khiến bóng dài, có tình huống còn ngẫu hứng đi bóng hàng hậu vệ lúc cả nhà đang liên hoan ở phần sân đối phương
Riêng Pezzella thì ổn. Không điểm yếu nào quá rõ. Cao, thể lực tốt, đeo bám kín kẽ. Đây sẽ là chủ lực ở World Cup sau với phong độ thế này. À, lại là dân đá ở giải Ý nữa nên càng ưng cái bụng.
Hàng tiền vệ miễn chê. 2 cánh trẻ khỏe, kỹ thuật. De Paul lớn hơn nên cũng chững chạc hơn Lo Celso. Ông Celso thêm vài năm nữa sẽ chín hẳn và bớt nhiệt tình thừa sẽ rất tuyệt. Còn Paredes thì đúng là idol của Argentina hiện tại. Một tiền vệ trụ cứng đĩnh đạc. Đá chính xác, quyết liệt. Trong chuyên môn có cái đầu lạnh để tìm ra đồng đội nhưng khi va chạm ngoài sân thì lại luôn hùng hổ lao lên tuyến đầu bảo vệ đồng đội. Độ quái của Paredes hơn hẳn Mascherano. Khả năng sút xa cũng thật đáng nể. Đây là cầu thủ được Scaloni đưa ra trình làng nổi bật nhất năm nay. 3 năm tới, Messi sẽ lùi về đá giữa làm bóng mà cặp với Paredes thì không còn gì tuyệt vời bằng.
Hàng công thì y như Bà Xã. Cũng phải tìm người thay ông Kun và chắc là Argentina tìm được. Di Maria giải này phế nhất nhưng 10 phút cuối trận gặp Chile lại tỏa sáng. Tình huống đấy cũng cho thấy khả năng thay người và động viên tình thần của Scaloni. Phút 67 thì tỷ số là 2-1. Thế công của Argentina yếu đi nhiều khi mất Messi. Kun chạy từ đầu có dấu hiệu tụt hơi. Đến chuyền sang cho Dybala cũng phải chờ thật gần mới chuyền. Nếu xét tình huống thì nên thay Kun. Nhưng Scaloni vẫn giữ thủ lĩnh trên sân và thay Dybala. Thằng chọi con trận này ghi 1 bàn nên húng lìu tỏ thái độ. May là lúc máy quay lia về ghế nó chỉ dám khoanh tay chứ không dám lột áo như đám thần tượng rởm của nó. Nó mà lột quả đấy thì đời nó mãi mãi không lên tuyển luôn
. Khi thay Dybala, Scaloni giữ Kun lại để hù đối phương. Có Di Maria thì rõ ràng là mục đích lùi về sâu để dùng tốc độ phản công. Khi Kun rời sân trao băng cho Di Maria thì đây lại là giây phút tỏa sáng của ông mặt chuột: chạy liên tục vây ráp, xoạc bóng, kéo đồng đội giữ vị trí và truyền lửa cho các thanh niên truy cản đối phương rất quyết liệt. Đám Vidal, Pulgar tắt điện hết. Con trâu Vargas cũng gần như tịt ngòi cả trận. Còn ông Bọ Chét thì phế ngay từ đầu và rời sân. Nhưng World Cup tới thì mời Kun và Di Maria ở nhà cổ vũ đồng đội thôi. Thằng Dybala lớn hơn chút nữa sẽ đá cánh trái hoặc tiền đạo con thoi ổn. Thằng Ircadi mà giữ phong độ + ngoan hơn để lên tuyển thì rõ ràng Argentina có một đội hình đủ sức mạnh vững chắc để đối đầu với Hà Lan (tôi đánh giá Hà Lan ở World Cup tới là số 1).