Catus
Juvenil A
Cái khác của Cesc năm nay và Figo năm xưa chính là tình yêu. Tình yêu của Cesc đối với Barca chắc chắn hơn tình yêu của Figo đối vơi Real. Cesc là người con của xứ Catalan, anh đến Barca cũng như là về với mái nhà thân yêu của mình vậy. Bản thân cũng đã bày tỏ ước ao được khoác lên chiếc áo số 4 huyền thoại của đội bóng xứ Catalan, chính vì vậy Cesc đã chọn chiếc áo số 4 ở Ars (ai cũng tưởng Cesc kế thừa số 4 của Viera nhưng thực ra đó là số áo của thần tượng Pep).Nhìn cảnh Cesc đòi ra đi, tôi nhớ đến cái thời Barca cũng như Arsenal bây giờ ra sức níu kéo Fi-gâu. Cảm cảnh Arsenal nhỡ đặt nhầm lòng tin vào Cesc khi trao anh ta băng đội trưởng, tôi thấy thương họ hơn là ghét cách họ đang làm để giữ Cesc. Có thể khi về Barca giống như Fi-gâu về Real trước kia sẽ có ngay danh hiệu nhưng chắc chắn trong lịch sử của cả 2 đội thì cái tên Cesc sẽ gắn liền với những điều đáng quên. Có thể dân Arsenal không đủ tư cách để gọi các đội khác là kẻ thù truyền kiếp, qua đó gắn cái danh Judas cho Cesc nhưng chắc chắn anh ta sẽ là một đội trưởng đáng hổ thẹn nhất trong nhiều năm gần đây của pháo thủ. Đáng hổ thẹn ở chỗ nếu anh ta ra đi trong vinh quang thì không sao, đằng này chả khác gì quyết bỏ con tàu đắm.
Bên trên chỉ là những suy nghĩ liên hệ khập khiễng. Còn trong bóng đá cũng như cuộc sống: nước chảy chỗ trũng. Barca sẽ làm mọi cách tận dụng triệt để khoảng thời gian thành công nhất trong lịch sử nhằm tìm kiếm các danh hiệu cho phòng truyền thống trước khi đổ dốc. Cesc chỉ là con cá nhỏ nhằm vừa tăng cường lực lượng vừa làm suy yếu đối phương. Chả có gì gọi là nhân văn cho lịch sử của một bá quyền.
Khi Figo rời bỏ Barca để khoác áo Real, Barca đâu có rơi vào hoàn cảnh của Ars như bây giờ (chí ít cũng không phải chịu cảnh 6 năm trắng tay liên tiếp). So sánh Cesc thời điểm này với Figo ngày xưa là có phần thiệt thòi cho Cesc.
Figo là một cầu thủ lớn nhưng nói anh là mẫu cầu thủ có thể đem lại niềm vui cho fan hâm mộ, những cổ động viên nhiệt thành thì không có. Anh giống như một kẻ ăn bám (xin lỗi nhưng chính xác là vậy), giậu đổ bìm leo, ăn cháo đá bát. Khi anh rời Barca để khoác lên chiếc áo tang trắng thử hỏi có ai còn nhớ anh đã từng là đội trưởng của Barca hay không?
Còn Cesc, anh rời quê nhà ra đi khi tình yêu vẫn còn đong đầy (mình thấy anh giống như một kẻ yêu đơn phương vậy, yêu người nhưng tình yêu không được đáp trả), tình yêu ấy vẫn khao khát và cháy bỏng trong con tim của anh. Chưa bao giờ anh thôi không mơ được khoác lên màu áo quê nhà, mơ được mang chiếc áo số 4. Nhưng anh vẫn nén tình yêu của mình vào trong tim, anh biết anh còn nợ, nợ Wenger, nợ Ars, nợ những người cổ động viên trung thành một chiếc cup. Anh muốn ra đi trong tư thế ngẩng cao đầu.
Xin mọi người hãy hiểu cho anh. Tình yêu nào, sức mạnh nào cũng có giới hạn của nó. Khi anh ra đi, tin chắc rằng tất cả CĐV trung thành của Ars sẽ cầu chúc cho anh được hạnh phúc, sẽ không có đầu lợn thứ 2 (vì anh không phải là một Judas)
Xin chốt lại một câu: "Khi ta ở chỉ là nơi đất ở. Khi ta đi đât bỗng hóa tâm hồn".
Tiền bạc và tình yêu đôi khi chỉ là phù du trong thế giới này mà thôi.
Sửa lần cuối: