SHE'S GONE - STEEL HEART, có bài nào đúng với tâm trạng tôi bây giờ hơn bài này. E đã rời xa a mãi mãi rồi, 1 tình yêu đẹp đã tắt, tắt đột ngột. Duyên số đã mang e đến với a, nhưng cũng chính duyên số đã mang e đi xa, rời khỏi a, rời khỏi 1 người rất yêu e và e cũng rất yêu người đó. Dù a biết là mình không được khóc, nhưng mỗi lần nghe bài này a lại nhớ đến e, nhớ đến 1 người đã là của a, nhưng tại sao, tại sao a lại đánh mất thứ quý giá đó. A hối hận, đau khổ, rất buồn e ah ...... Lý do a k nhường số 4 trên đồ đá banh của a cho ai là đó chính là tháng sinh của e. A xin lỗi e vì a không thể ra gặp e lần cuối cũng như không đi viếng e được, a sẽ vào trong thời gian sớm nhất, nhất định là vậy ....... Đành mượn box này và thread này để nói lên cảm xúc của mình ............
[video=youtube;FxnGaURm3B8]http://www.youtube.com/watch?v=FxnGaURm3B8[/video]
She's gone - em sẽ mãi là 1 kỉ niệm đẹp nhất của anh. Anh không bao giờ quên em Mai Tuyết Nhi ah
Những tiếng piano chậm rãi sâu lắng mở đầu bài hát gợi cho người ta cảm giác buồn rất mơ hồ. Âm nhạc kỳ lạ thế đấy. Những giai điệu đầu tiên, những nốt nhạc đầu tiên cũng đủ khiến cho niềm vui, nỗi buồn xâm chiếm toàn bộ tâm hồn và trí óc của con người. Cảm giác đó giống như khi ta nghe bản Sonate Ánh Trăng của Beethoven
Tiếng piano dứt là lúc xuất hiện một khoảng lặng rất đáng "nghi ngờ". Không nghi ngờ sao được khi bài hát chỉ mới vừa bắt đầu mà đã dành tới 4 5 giây cho một khoảng lặng. Nhưng chẳng cần phải đợi lâu, sau cái khoảng lặng tinh tế ấy là một tiếng ghita bùng cháy vút lên.
[An]"She's gone,
Out of my life.
I was wrong,
I'm to blame,
I was so untrue.
I can't live without her love..."
Giai điệu réo rắt hẫp dẫn một cách lạ kỳ. Nó giống như một ngọn lửa nhỏ bén vào một đống rơm khô trong tiết trời hanh khô để làm bùng lên ngọn lửa mãnh liệt thiêu đốt tất cả những gì tồn tại xung quanh nó. Nó cũng giống như nước tràn ly, chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng có thể làm đổ tất cả. Và khi cái giọng nam cao rưng rưng, trong và giàu tình cảm của người nghệ sĩ cất lên: "She's gone... out of my life" thì ta đã hiểu ra tất cả. Những gì mà anh đã cố kìm nén, giữ chặt trong lòng nay đã trào ra, không còn đủ sức kìm chế. Tất cả những day dứt, tiếc nuối, buồn đau cô đọng lại trong một tiếng nấc nghẹn khi thốt lên cái điều mà dường như anh chưa thể tin nổi, chưa thể chấp nhận: "Cô ấy đã ra đi thật sự...", kèm theo đó là sự ân hận muộn màng "I was wrong, I'm to blame, I was so untrue".
Hơn lúc nào hết bây giờ anh đang ân hận về những điều mình đã làm với người yêu. Nhưng cái thiêu đốt tim anh lúc này không chỉ là nỗi ân hận, mà nó là cái thực tại không có cô, thực tại cô đơn, thực tại khi anh đã đánh mất đi những thứ quý giá nhất cuộc đời. Anh đã đánh mất những ngày tháng tươi đẹp nhất, nhưng ước mơ trong sáng nhất, anh đã lãng phí tất cả để rồi giờ đay còn lại một mình với nỗi ân hận đau đến xé lòng. Anh tự hỏi liệu mình còn có thể sống được nữa hay không khi mà tâm hồn mình đã ra đi, chỉ còn thể xác ở lại
"In my life there just an empty space.
All my dream are lost.
I'm wasting away. Lady
Won't u save memy heart belongs to you. "
Anh biết giờ đây chỉ có cô mới có thể cứu sống anh, nhưng anh cũng tự cảm thấy một sự vô vọng vì tình yêu đến rất nhanh nhưng khi nó đã ra đi thì không bao giờ quay trở lại. Sẽ chẳng có gì có thể níu giữ nổi. Sự tuyệt vọng và day dứt quyện lai trong tiếng gào thét người con gái quay trở lại "girl... girl... lady... lady". Mỗi lần nghe đoạn này tôi lại cảm thấy cái thanh quản của mình rung lên như một phản xạ, cảm giác như nó sắp đứt đến nơi rồi. Cái giọng hát khủng khiếp kia không phải phát ra từ cổ họng mà dường như nó đi thẳng từ trái tim thép đến tai người nghe. Nó luồn lách vào tâm trí, vào từng tế bào, vào dòng máu làm cho người ta nóng lên và lặng đi. Người ta đau cùng nỗi đau của người nghệ sĩ.
Anh cầu xin một sự tha thứ từ nơi cô. Anh thèm muốn một vòng tay êm ái. Anh thèm muốn những thứ dù nhỉ nhất mà trước dây anh lãng phí, anh thờ ơ. Anh gọi cô trong tuyệt vọng. Tiếng gọi ấy vang động sắp không gian, xuyên thấu thời gian, làm xao động tất cả đất trời. Nhưng đáp lại anh chỉ có tiếng trống dồn dập, tiếng ghita réo rắt, bởi đấy cũng chính là phiên bản của tâm hồn anh đáp lại chính anh. Khi anh không còn đủ sức hát lên tâm hồn mình nữa thì tiếng ghita solo, như một người bạn tri kỷ, đã thay anh làm nốt việc còn lại một cách huyền diệu nhât. Nếu ở một nơi nào đó cô nghe thấy những giai điệu này và biết rằng đó là dành cho mình liệu cô có "back" không nhỉ
Nếu có trở lại tôi mong cô trở lại với anh bằng một tình yêu mới mẻ chứ không phải bằng tình thương đơn thuần. Vì với tình yêu chỉ nên đáp lại bằng tình yêu. Ngày xưa John Lennon từng viết trong Woman: "Woman, I know u understand the little child inside a man". Hình như trong mỗi người đàn ông dù mạnh mẽ đến mấy cũng có một "little child". Và điểm yếu của đàn ông cũng chính là phụ nữ bởi đàn ông còn yêu ai hơn phụ nữ đây? Đàn ông dặc biệt giống một đứa trẻ khi anh ta yêu: ngây thơ nhưng chân thành, bồng bột nhưng sâu sắc, Say đắm nhưng cũng dễ vô tình.
Người ta nói những tình cảm lớn chỉ có ở những tâm hồn lớn. Điều đó hoàn toàn chính xác bởi sự tầm thường làm sao mà sinh ra được tình yêu đẹp. Tình yêu càng sâu sắc nó càng khiến người ta đau đớn khi tình yêu ra đi và vì thế tình yêu đó càng trở nên quý giá trong cuộc đời này. Vết thương lòng không làm cho người ta chết nhưng nó làm cho người ta sống không yên ổn. Bài hát kết thúc trong ba tiếng trống dồn rất ấn tượng sau một khoảng lặng giống như mở đầu, kèm theo một tiếng ghita vút lên xoáy sâu vào không gian và lòng người với một sức ám ảnh ghê gớm.
"...Lady, oh, lady.
My heart belongs to you.
Lady, can you forgive me?
For all I've done to you..."
Cách kết thúc này khiến tôi nhớ tới cái kết thúc của November Rain. Đó là kết thúc trong cao trào tạo dư ba cho cảm xúc. Trong bài hát có ba khoảng lặng đặc biệt nhưng còn một khoảng lặng thứ tư, chính là khoảng lặng của cảm xuc người nghe hoà cùng vào giai điệu và lời ca của bài hát. Sẽ không phải là vô duyên mà là cực vô duyên khi bài hát vừa kết thúc ta đã nghe thấy tiếng vỗ tay. Nó quả thật không hợp. Chính sự im lặng mới là sự đáp lại tuyệt vời nhất đối với tác phẩm của người nghệ sĩ lúc này. Rất kỳ lạ, trong âm nhạc những cái buồn nhất thường là những cái đẹp nhất.
(theo baidich.com) [/An]