Ngoảnh mặt đã hơn ba năm trôi qua!
Năm 2003.
Chiếc xe con chở riêng Laporta và Rijkaard bon bon trên đường quốc lộ với Txiki ngồi hàng sau. Barca trở về thành phố sau trận thua.
- Chúng ta đã tiến bộ hơn.
Laporta đầy ẩn ý khi tỏ vẻ an ủi vị huấn luyện viên ngồi ghế trước.
- Đúng là có nét hơn. Txiki phụ hoạ.
Rijkaard quay lại phía sau trực diện với chiếc máy quay đặt ở ghế sau nhìn: Nhưng chưa đủ để đánh bại họ, ta vẫn thiếu một cầu thủ tầm cỡ Rivaldo...
Cái tên Rivaldo được Frank kéo dài âm tiết khi kết thúc trước khi ngập ngừng rồi người đàn ông ngăm đen quay lại nhìn con đường phía trước. Tay phải nắm chặt tay nắm phía trên cửa xe, nắm thật chặt.
Hồi lâu yên lặng, Laporta phá vỡ bầu yên tĩnh: Bergi, chút nữa gặp tôi sau bữa tối nhé.
1 năm sau.
Cả khán đài Camp Nou như vỡ oà niềm vui khi Ronaldinho ấn định tỷ số 3-0 trên chấm phạt đền. Ronaldinho, cái tên gắn liền với thành công. Frank liên tục bật dậy huýt sáo gọi thật to các học trò như muốn họ không được quá phấn khích nhưng sau khi về chỗ ngồi là một khuôn mặt đầy hạnh phúc, thật sự hạnh phúc. Chỉ sau 1 năm, Barca đã khiến đối phương sợ hãi khi phải đối mặt một đội bóng thực sự nguy hiểm. Ngước nhìn lên khán đài, chắc Frank không nhận ra Laporta vẫy tay chào với nụ cười mỉm đầy kìm nén.
Barca trở lại thời kỳ hoàng kim, à mà không, nói đúng ra là chấm dứt thời kỳ đen tối như thế đó. Chỉ 1 năm trước đó, Laporta không có nổi tiền để mua những cái tên khét lẹt trên thị trường nhưng ông thật sự hài lòng khi bỏ hết số tiền gom góp được để mua cầu thủ có cái răng vẩu. Không còn cờ trắng vẫy, không còn tiếng huýt sáo, không còn những cái lắc đầu ngao ngán và yên lặng ra về. Giờ đây Camp Nou lại bật vang bài hát truyền thống và các cule lại cùng hoà giọng trên khán đài. Họ thậm chí còn hát nó trên những nẻo đường ra khỏi sân vận động và trong lúc trực chờ các cầu thủ rời sân để được vẫy tay chào và cố gắng chen gần xin cho được chữ ký các cầu thủ. Frank vẫn lững thững đi ra xe như mọi lần.
4 năm sau.
Barca không còn hy vọng vô địch nhưng vẫn cố gắng duy trì vị trí á quân. Đội quân rệu rã dù mới được bổ sung tiền đạo khét tiếng người Pháp "Titi" Henry bất ngờ theo đúng phong cách thất thường của mình hạ bầy dơi Valencia đến 6 bàn. Nhưng chả mấy ai vui vì Real Madrid đã vô địch cách đó vài giờ. Ronaldinho không ra sân những trận cuối cùng trong mùa giải cuối anh khoác áo Barca. Frank lặng lẽ đi ra phía góc ban huấn luyện trong trận đấu chào đón tân vương Real Madrid. Ronnie không phải đứng vỗ tay chào đón đội bóng áo trắng. Tâm hồn anh đã không còn ở Barcelona từ lâu. Kết quả Barca thua vỡ mặt. Ronnie chạy trốn khán giả và Frank vẫn như mọi lần: lặng lẽ an ủi học trò. Người Hà Lan bay đã biết được số phận của mình sau 2 mùa giải trắng tay và trên hết, ông không còn trong vòng tay những học trò xuất sắc nhất của mình. Trận đấu cuối mùa giải, ông giành tặng khán giả một chiến thắng với những cái tên trẻ mà ông giới thiệu. Các học trò trẻ ngậm ngùi ôm hôn ông vì đây là lần cuối họ được ra sân có ông phía sau. Người học trò xuất sắc gắn bó thời kỳ đỉnh cao với ông ra đi đến Milan và cay đắng thay khi khoác áo đội bóng đỏ đen, anh đã nói: Tôi thật hạnh phúc khi thoát khỏi Barca. Chỉ 1 năm trước thôi họ vẫn vui vẻ, còn giờ đây Barca như địa ngục chăng? Messi lo lắng: Thật xót xa khi anh ấy ra đi vì anh ấy có ảnh hưởng quá lớn ở đây.
1 năm sau.
Cả khán đài Olympico vỗ tay chào đón vị vua mới của châu Âu. Lần lượt những cầu thủ mà chỉ một mùa bóng trước rệu rã đã như lột xác đến thần kỳ. "Titi" Henry mải mê cầm chiếc cúp bạc đầu tiên trong sự nghiệp và xách nó đi đầy phấn khích. Trên khán đài, người thầy cũ của họ giơ nắm tay trước mặt đầy sức mạnh với các học trò cũ với ý họ là những người chiến thắng quả cảm mà ông muốn thấy. Hoà cùng mọi người, Frank vỗ tay mỗi khi một cầu thủ đi qua khẽ cúi đầu nhận chiếc huy chương bằng vàng. Và mỗi lần như thế các học trò cũ đều vẫy tay chào ông. Frank lại lần nữa nắm đấm hào hứng giành tặng cậu học trò nhỏ bé giờ đây đã mang áo số 10. Có lẽ chính ông cũng không ngờ rằng cậu bé lại tiến bộ nhanh đến vậy.
Ba năm trôi qua thật nhanh. Nhưng không thể tin được Barca với nền móng của người thầy Hà Lan bay lại bay cao đến thế ở hiện tại. Một lối đá Frank ấp ủ nhưng phá sản vì các cá nhân ông vẫn yêu mến. Một tinh thần quả cảm ở bản thân ông mà chưa thể truyền nó lại bằng lời cho các học trò thì giờ đây Pep đã giúp ông làm nốt công việc đó. Nhìn thành công ngày hôm nay mới chợt thấy chua xót ngày Frank rời Barca. Ông được vài cule gọi là kẻ thất bại tủi hổ nhất trong lịch sử hay kẻ kém cỏi nhất. Nhưng chắc chắn thành công ngày hôm nay của Pep, của Barca có công rất lớn của người thầy có nhân cách thật đáng kính. Là người đưa Barca thoát khỏi đêm dài và cũng mở màn cho một thời hoàng kim, ông xứng đáng được nhớ đến trong mọi chiến công bây giờ khi đâu đó vẫn thấp thoáng bóng dáng người đàn ông lặng lẽ.
Chào Frank!