Rồi cơ hội lại đến. FCB lại tổ chức offline. Và dĩ nhiên, với cương vị là Ban điều hành CLB, tôi lại có cơ hội được gần gũi và tiếp xúc em nhiều hơn...
Nhưng bạn bè xung quanh tôi bắt đầu có lời qua tiếng lại. Thằng bạn thân gặp tôi và càu nhàu:
- Cỡ mày tội gì phải thế chứ. Tao nói thật, một thằng công việc ổn định, lại đẹp trai, mồm mép như mày chỉ cần huýt cái là có đứa theo, tội gì phải theo đuổi một đứa như nó
- Mày thì biết cái gì - Tôi gắt lại...
Và cũng kể từ đó người ta lại nghĩ tôi chỉ muốn chinh phục cho hả nhục...
Trong lần này, tôi chỉ dám quan tâm nhẹ nhàng, không vồ vập, không còn mật thiết như trước, dường như có một bức tường vô hình nào đó giữa tôi và em...
Để có cơ hội ở cạnh em, tôi lấy cớ bị tai nạn rồi đau tay này nọ không đi xe được, và thế là bắt em chở hết con phố này qua con phố khác và tất nhiên là trong sự bực tức của một người.
Cũng nhờ những cuộc gọi là đi lẻ đó, tôi có cơ hội tâm sự với em nhiều hơn và em cũng thân thiện với tôi hơn.
Sau buổi offline, ai cũng mệt lử, bản thân tôi để chuẩn bị nội dung, kịch bản, hình ảnh.... thức 3 ngày liền cũng oải. Như thường lệ sẽ có kèo Bù khú nhưng trận này, bà xã hành hạ cả cầu thủ lẫn cổ động viên, xem hết 120 phút vui mừng có, hào hứng có, ức chế có, lo lắng có, nói chung là vân vân có..... mệt. Và thế là ai về nhà nấy.... NGỦ.
Đang ngủ thì tiếng ping tin nhắn face vang lên xé tan không gian tĩnh lặng của buổi trưa. Cái ***** ngủ quên dậy đi làm luôn. Nhặt điện thoại thấy trong đoạn chat Group: "Cả nhà dậy chưa?"
Uể oải đáp: "Chưa"
- Anh mới dậy hay đang đi làm
- Đang ở VP (chém gió)
- Kinh! Không buồn ngủ à?
- Quen rồi... Cafe trưa ko?
- Thôi em đi dạy. Chiều ni hẹn học sinh rồi. Hôm khác.
Hơ. Rứa là nói chuyện, có vẻ thân hơn rồi.