Carles Naval
Juvenil A
Khá kín tiếng khi nói về quá khứ hơn là hiện tại, Raphinha (sinh năm 1996 tại Porto Alegre, Brazil) đã từ chỗ bị đặt nghi ngờ trở thành một gương mặt tạo được niềm tin, trở thành hiện tượng của Barcelona vốn đang thăng hoa dưới thời Hansi Flick. “Barcelona nghĩa là thế nào?” anh tự hỏi bản thân trước trận derby với Espanyol vào ngày Chủ nhật này tại Montjuic. Rồi cũng tự mình trả lời: “Khi bạn chơi cho CLB này, bạn phải giành chiến thắng tất cả”. Và Barcelona đang trên con đường chinh phục điều đó, ở LaLiga là đang dẫn đầu.
Anh có muốn một trận derby nảy lửa không?
Ở các trận derby, sau tất cả những gì tôi đã trải qua, tôi có thể đảm bảo với anh rằng không quan trọng liệu một đội đang chiến đấu để trụ hạng hay một đội đang cạnh tranh chức vô địch. Ví dụ ở Anh, cuộc đấu giữa Leeds Utd và Man Utd là một trận derby mang tính lịch sử (derby hoa hồng). Trong những lần đối đầu trước đây, chúng tôi đã gây ra rất nhiều khó khăn cho họ. Họ phải chạy gấp nhiều lần hơn so với những gì họ mong đợi.
Ở Brazil, anh đã chơi trận derby nào rồi?
Các trận derby đường phố, đó mới thực sự là những trận đấu đầy tính cay cú. Khi còn nhỏ và sống ở favela (khu ổ chuột), tôi đã quen với việc nhìn thấy những người mang súng đi qua trước mặt. Thậm chí có những CĐV đến sân với vũ khí. Họ tìm cách hù dọa để đội của họ giành chiến thắng. Có một lần, khi tôi còn nhỏ, chúng tôi đang ở trong phòng thay đồ thì các CĐV lao tới đập cửa. “Nếu họ thắng, anh em đừng hòng ra khỏi đây”, các CĐV cảnh báo như vậy với chúng tôi. Cuối cùng, chúng tôi thua, nhưng vì đối thủ quá mạnh.
Nhìn lại quãng thời gian đó, anh cảm thấy như thế nào?
Thật khó để nói về điều này. Cuộc sống của chúng tôi ở Nam Mỹ hoàn toàn khác so với ở châu Âu. Nó khác biệt hoàn toàn.
Anh có thường xuyên nghĩ về quãng thời gian đó hay cố gắng quên đi những kỷ niệm không mấy vui vẻ?
Không thể nào quên được. Tuy là quãng thời gian khó khăn, nhưng cũng là quãng thời gian giúp tôi trở nên mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn cả về con người và sự nghiệp.
Anh có nhớ một kỷ niệm nào đó đặc biệt không?
Đó là khi tôi khoảng 12 tuổi. Tôi cùng một người bạn, cả hai đều lấm bẩn sau buổi tập. CLB không có vòi hoa sen và xe buýt thì lại đến trễ. Chúng tôi đói bụng nhưng lại không có tiền. Thế là chúng tôi bắt đầu đi xin tiền trên đường để mua đồ ăn. Chuyện đó không hay ho và vui vẻ gì, mọi người không muốn bị làm phiền. Có những người tốt bụng đã giúp chúng tôi, cho chúng tôi tiền, nhưng tôi cũng có thể hiểu được những người không cho chúng tôi gì. Bị người lạ dừng lại và xin tiền, trông chúng tôi như những đứa trẻ lang thang. Cũng dễ hiểu khi họ cảm thấy sợ và không thoải mái.
Giờ đây là một cuộc sống hoàn toàn khác…
Đúng vậy, một cuộc sống khác. Điều quan trọng là không được quên những gì mình đã trải qua. Nhớ lại quá khứ giúp ta trở thành một người tốt hơn.
Vậy anh đã vượt qua cuộc sống đó như thế nào?
Tôi đã gặp rất nhiều cầu thủ mà theo tôi, họ giỏi hơn tôi. Về mặt kỹ thuật thì họ giỏi hơn nhiều. Nhưng một cầu thủ không chỉ cần có kỹ thuật. Ngày nay, anh có thể là cầu thủ có kỹ thuật tốt nhất thế hệ, nhưng nếu không có kỷ luật thì không thể tiến xa... Nếu anh không sẵn sàng rời xa gia đình, bạn bè, nếu anh không thể từ bỏ cuộc sống về đêm, những buổi tiệc tùng, thì kỹ thuật cũng chẳng có ý nghĩa gì. Kỹ thuật rất quan trọng, nhưng nó phải đi đôi với nỗ lực.
Kỹ thuật và nỗ lực. Vậy còn việc đưa ra quyết định trên sân thì sao?
Việc đưa ra quyết định rất khó. Chúng tôi chỉ có chưa đầy một giây để đưa ra quyết định. Chung quy lại, những gì anh cho là tốt nhất trên sân, thì người ngoài cuộc lại có thể nhìn nhận theo một cách khác. Trên sân, anh chỉ có hai con mắt của mình. Trong khi đó, người ngoài có thể nhìn thấy tất cả.
Liệu việc đưa ra quyết định có phải là yếu tố tạo nên sự khác biệt giữa một cầu thủ hàng đầu và một cầu thủ rất giỏi?
Quan trọng nhất là phải biết mình sẽ làm gì trước khi bóng đến chân. Phải quan sát toàn bộ sân. Anh phải rời mắt khỏi bóng để nhìn mọi thứ xung quanh. Người làm được điều đó là thiên tài.
Như Messi đúng không?
Messi là người ngoài hành tinh. Không thể giải thích nổi.
Lamine Yamal có đang đi theo con đường đó không?
Tôi thấy cậu ấy giống Neymar hơn. Những pha rê bóng, cách cậu ấy suy nghĩ nhanh để rê bóng. Khi anh nghĩ mình có thể cướp được bóng, cậu ấy lại thực hiện nên động tác gì đó mà anh chưa từng thấy trong đời.
Bóng đá là một trò chơi, có thể rất vui, nhưng nó cũng có thể trở thành một sự tra tấn?
Đó là về áp lực... Tôi không chơi bóng đá vào thời chưa có mạng xã hội nên không thể so sánh. Nhưng trong bối cảnh hiện tại, chỉ vì anh đăng một bức ảnh trên Instagram, mọi người đột nhiên có quyền nói bất kỳ điều gì với anh và bắt anh phải im lặng... Chúng tôi vẫn đang làm công việc của mình. Chúng tôi may mắn khi được là cầu thủ chuyên nghiệp, nhưng chúng tôi đã phải làm việc rất chăm chỉ để được như thế. Anh chỉ cần mắc sai lầm, lập tức có người sẽ lao vào chỉ trích, bôi tro trát trấu anh. Một luật sư thua kiện, tôi có thể vào trang Instagram của ông ta để nói rằng ông ta rất tệ không?
Ở châu Âu hay Nam Mỹ khắc nghiệt hơn?
Ở Nam Mỹ tệ hơn nhiều. Người ta sẽ ném pháo vào nhà anh, theo dõi anh bằng ô tô. Ở đây cũng có cái khổ, nhưng vì những lý do khác. Khi chơi cho một CLB lớn như Barcelona, những lời chỉ trích là chuyện bình thường. Ở đây, yêu cầu đặt ra luôn ở mức cao nhất. Thế nên những cầu thủ ban đầu mới đến như tôi cần thời gian để thích nghi.
Về mặt kỹ thuật hay tâm lý?
Cả hai. Ở CLB này, anh phải luôn giành chiến thắng. Và khi mọi thứ không được như vậy...
Tại sao mọi thứ đã có lúc không như ý muốn?
Tôi không biết. Có lẽ yêu cầu mà tôi đặt ra cho bản thân đã hạn chế tôi một chút. Nếu biết được, tôi đã vượt qua nhanh hơn.
Trước trận đấu với Bayern Munich vừa rồi, trong cuộc họp báo, anh đã nói về sự tự tin. Vậy mọi thứ đều phụ thuộc vào sự tự tin sao?
Sự tự tin không chỉ quan trọng trong bóng đá mà còn trong cuộc sống. Nếu anh không tự tin để làm tốt nhất trong công việc, anh sẽ khó đạt được kết quả mong muốn. Và nếu không tự tin, nhiều khi anh còn quên hết cả những gì mình biết, những gì mình vốn thuần thục.
Có khó khăn hơn không khi biết rằng mình chỉ được thi đấu 60 phút (ở thời của Xavi Hernandez, Raphinha chỉ thi đấu trọn vẹn 7/60 trận)?
Trường hợp đó phức tạp hơn. Tôi cười vì chuyện đó đã xảy đến với tôi rất nhiều lần. Tôi không hề chỉ trích Xavi. Bất giác, tôi đã biết mình sẽ bị thay ra. Tôi cố gắng làm hết sức trong 60 phút nhưng không thành công. Và đôi khi, dù tôi chơi tốt, tôi vẫn bị thay ra.
Anh có từng nói chuyện với Xavi về điều này chưa?
Rồi, nhưng đó là quyết định của HLV.
Vậy Hansi Flick có gì khác biệt? Đội hình hầu như vẫn vậy, chỉ có thêm Dani Olmo, người đã nghỉ thi đấu vài vòng đấu.
Mỗi người một tính cách, một cách làm việc và đối xử với cầu thủ khác nhau. Việc thay đổi tư duy sau một thời gian không có danh hiệu cũng giúp ích rất nhiều.
Các buổi tập hiện tại có căng thẳng không?
Rất căng thẳng.
Anh có cảm thấy mình đang là nhân vật chính (của đội bóng) không?
Tôi không cảm thấy mình là nhân vật chính. Tôi biết mình đang có một mùa giải tốt, nhưng thành công thuộc về cả đội. Nếu ghi được 10 bàn nhưng để lọt lưới 10 bàn, trận đấu vẫn kết thúc với tỷ số hòa. Khi tất cả mọi người đều chơi tốt, tiền đạo sẽ nổi bật hơn là điều đương nhiên, vì họ là người ghi bàn. Theo tôi, tất cả mọi người đều là nhân vật chính.
Có lúc nào anh cảm thấy mình không còn thuộc về Barcelona không?
Có một vài lúc tôi cảm thấy như vậy. Đặc biệt là trong 6 tháng đầu tiên, trước World Cup. Và tôi cũng cảm thấy như vậy trong các kỳ chuyển nhượng đã qua. Luôn có những tin đồn này nọ, rằng tôi không đủ tốt hoặc CLB sẽ bán tôi.
Lúc đó anh nghĩ gì?
Có những lúc tôi tin vào những tin đồn ấy.
Deco, Giám đốc Thể thao, đã nói gì với anh?
Ông ấy nói với tôi những điều tương tự như ba mẹ và vợ tôi nói. Họ bảo tôi hãy kiên nhẫn. Tất cả mọi người đều bình tĩnh, họ biết tôi có thể làm được gì trên sân. Nhưng cuối cùng, người ra sân là tôi. Và vì tôi luôn đặt ra những yêu cầu rất cao cho bản thân, nên khi mọi thứ không như ý muốn, tôi cảm thấy rất khổ sở.
Bây giờ thì mọi thứ đều suôn sẻ rồi phải không?
Đúng vậy, bây giờ mọi thứ đều rất tốt.
Nhiều đồng đội của anh nói rằng, trong trận El Clasico vừa rồi, Vinicius đã nói với họ là cậu ta sẽ giành Quả bóng Vàng vào thứ Hai. Anh có nghe Vini nói vậy không?
Thật ra thì không. Sau trận đấu, chúng tôi có gặp nhau, nhưng cố gắng nói về những chuyện khác. Cuối cùng thì, chúng tôi sống với bóng đá 24/7 và khi gặp nhau, chúng tôi thường hỏi thăm về gia đình, vì gia đình chúng tôi cũng quen biết nhau. Chúng tôi nói về cuộc sống.
Tại sao khi Lamine Yamal bị lăng mạ và bị phân biệt chủng tộc trên sân Santiago Bernabeu, các anh không dừng trận đấu?
Chúng tôi đã từng bàn về vấn đề này rồi, mỗi người có một cách ứng xử khác nhau. Tất nhiên là anh sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng chúng tôi đang làm công việc của mình. Chúng tôi biết rằng các CĐV đối thủ có thể tìm mọi cách để phá hỏng trận đấu của chúng tôi và do đó chúng tôi phải tập trung. Nhưng khi bị lăng mạ và những lời lăng mạ đó vượt quá giới hạn, thì mọi chuyện trở nên phức tạp hơn. Sau đó, tôi đã nói chuyện với Ansu Fati và cậu ấy kể lại những gì từng xảy ra với cậu ấy. Cậu ấy rất buồn. Với Lamine, chúng tôi nghe thấy các CĐV nói gì đó, nhưng không hiểu rõ họ đang nói gì. Nhưng Ansu thì hiểu. Sau trận đấu, chúng tôi xem lại video và mới nhận ra họ đã nói gì với chúng tôi.
Anh có hối hận vì không dẫn đầu toàn đội dừng trận đấu?
Những gì chúng tôi có thể làm sau trận đấu, chúng tôi sẽ làm sau. Còn trong lúc thi đấu, chúng tôi phải tập trung. Có rất nhiều người đang bình thường hóa việc đến SVĐ để lăng mạ cầu thủ. Điều đó không thể chấp nhận được. Những người có quyền lực hơn cần phải làm gì đó.
Vậy anh có hiểu cho Vinicius không?
Tất nhiên rồi. Chúng ta không biết tuổi thơ của cậu ấy như thế nào. Chúng ta không biết cậu ấy đã phải nghe những gì khi còn nhỏ. Bởi những điều này có thể đẩy một người đến giới hạn và Vinicius cảm thấy rất khó chịu về điều này. Vinicius trong mắt tôi là một chàng trai luôn tươi cười và nói chuyện đùa để người đối diện cũng cảm thấy vui. Duy chỉ có vấn đề kia là khiến cậu ấy khó chịu, tôi hiểu sự tức giận của cậu ấy. Nhưng tôi không ở trong hoàn cảnh của cậu ấy, vì vậy tôi không thể nói tôi sẽ làm gì trong trường hợp như vậy.
(Dịch từ cuộc phỏng vấn của Juan I. Irigoyen với Raphinha)
Hoàng Thông (bongda24h.vn)
Adblock test (Why?)
Đọc chi tiết...
Anh có muốn một trận derby nảy lửa không?
Ở các trận derby, sau tất cả những gì tôi đã trải qua, tôi có thể đảm bảo với anh rằng không quan trọng liệu một đội đang chiến đấu để trụ hạng hay một đội đang cạnh tranh chức vô địch. Ví dụ ở Anh, cuộc đấu giữa Leeds Utd và Man Utd là một trận derby mang tính lịch sử (derby hoa hồng). Trong những lần đối đầu trước đây, chúng tôi đã gây ra rất nhiều khó khăn cho họ. Họ phải chạy gấp nhiều lần hơn so với những gì họ mong đợi.
Ở Brazil, anh đã chơi trận derby nào rồi?
Các trận derby đường phố, đó mới thực sự là những trận đấu đầy tính cay cú. Khi còn nhỏ và sống ở favela (khu ổ chuột), tôi đã quen với việc nhìn thấy những người mang súng đi qua trước mặt. Thậm chí có những CĐV đến sân với vũ khí. Họ tìm cách hù dọa để đội của họ giành chiến thắng. Có một lần, khi tôi còn nhỏ, chúng tôi đang ở trong phòng thay đồ thì các CĐV lao tới đập cửa. “Nếu họ thắng, anh em đừng hòng ra khỏi đây”, các CĐV cảnh báo như vậy với chúng tôi. Cuối cùng, chúng tôi thua, nhưng vì đối thủ quá mạnh.
Nhìn lại quãng thời gian đó, anh cảm thấy như thế nào?
Thật khó để nói về điều này. Cuộc sống của chúng tôi ở Nam Mỹ hoàn toàn khác so với ở châu Âu. Nó khác biệt hoàn toàn.
Anh có thường xuyên nghĩ về quãng thời gian đó hay cố gắng quên đi những kỷ niệm không mấy vui vẻ?
Không thể nào quên được. Tuy là quãng thời gian khó khăn, nhưng cũng là quãng thời gian giúp tôi trở nên mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn cả về con người và sự nghiệp.
Anh có nhớ một kỷ niệm nào đó đặc biệt không?
Đó là khi tôi khoảng 12 tuổi. Tôi cùng một người bạn, cả hai đều lấm bẩn sau buổi tập. CLB không có vòi hoa sen và xe buýt thì lại đến trễ. Chúng tôi đói bụng nhưng lại không có tiền. Thế là chúng tôi bắt đầu đi xin tiền trên đường để mua đồ ăn. Chuyện đó không hay ho và vui vẻ gì, mọi người không muốn bị làm phiền. Có những người tốt bụng đã giúp chúng tôi, cho chúng tôi tiền, nhưng tôi cũng có thể hiểu được những người không cho chúng tôi gì. Bị người lạ dừng lại và xin tiền, trông chúng tôi như những đứa trẻ lang thang. Cũng dễ hiểu khi họ cảm thấy sợ và không thoải mái.
Giờ đây là một cuộc sống hoàn toàn khác…
Đúng vậy, một cuộc sống khác. Điều quan trọng là không được quên những gì mình đã trải qua. Nhớ lại quá khứ giúp ta trở thành một người tốt hơn.
Vậy anh đã vượt qua cuộc sống đó như thế nào?
Tôi đã gặp rất nhiều cầu thủ mà theo tôi, họ giỏi hơn tôi. Về mặt kỹ thuật thì họ giỏi hơn nhiều. Nhưng một cầu thủ không chỉ cần có kỹ thuật. Ngày nay, anh có thể là cầu thủ có kỹ thuật tốt nhất thế hệ, nhưng nếu không có kỷ luật thì không thể tiến xa... Nếu anh không sẵn sàng rời xa gia đình, bạn bè, nếu anh không thể từ bỏ cuộc sống về đêm, những buổi tiệc tùng, thì kỹ thuật cũng chẳng có ý nghĩa gì. Kỹ thuật rất quan trọng, nhưng nó phải đi đôi với nỗ lực.
Kỹ thuật và nỗ lực. Vậy còn việc đưa ra quyết định trên sân thì sao?
Việc đưa ra quyết định rất khó. Chúng tôi chỉ có chưa đầy một giây để đưa ra quyết định. Chung quy lại, những gì anh cho là tốt nhất trên sân, thì người ngoài cuộc lại có thể nhìn nhận theo một cách khác. Trên sân, anh chỉ có hai con mắt của mình. Trong khi đó, người ngoài có thể nhìn thấy tất cả.
Liệu việc đưa ra quyết định có phải là yếu tố tạo nên sự khác biệt giữa một cầu thủ hàng đầu và một cầu thủ rất giỏi?
Quan trọng nhất là phải biết mình sẽ làm gì trước khi bóng đến chân. Phải quan sát toàn bộ sân. Anh phải rời mắt khỏi bóng để nhìn mọi thứ xung quanh. Người làm được điều đó là thiên tài.
Như Messi đúng không?
Messi là người ngoài hành tinh. Không thể giải thích nổi.
Lamine Yamal có đang đi theo con đường đó không?
Tôi thấy cậu ấy giống Neymar hơn. Những pha rê bóng, cách cậu ấy suy nghĩ nhanh để rê bóng. Khi anh nghĩ mình có thể cướp được bóng, cậu ấy lại thực hiện nên động tác gì đó mà anh chưa từng thấy trong đời.
Bóng đá là một trò chơi, có thể rất vui, nhưng nó cũng có thể trở thành một sự tra tấn?
Đó là về áp lực... Tôi không chơi bóng đá vào thời chưa có mạng xã hội nên không thể so sánh. Nhưng trong bối cảnh hiện tại, chỉ vì anh đăng một bức ảnh trên Instagram, mọi người đột nhiên có quyền nói bất kỳ điều gì với anh và bắt anh phải im lặng... Chúng tôi vẫn đang làm công việc của mình. Chúng tôi may mắn khi được là cầu thủ chuyên nghiệp, nhưng chúng tôi đã phải làm việc rất chăm chỉ để được như thế. Anh chỉ cần mắc sai lầm, lập tức có người sẽ lao vào chỉ trích, bôi tro trát trấu anh. Một luật sư thua kiện, tôi có thể vào trang Instagram của ông ta để nói rằng ông ta rất tệ không?
Ở châu Âu hay Nam Mỹ khắc nghiệt hơn?
Ở Nam Mỹ tệ hơn nhiều. Người ta sẽ ném pháo vào nhà anh, theo dõi anh bằng ô tô. Ở đây cũng có cái khổ, nhưng vì những lý do khác. Khi chơi cho một CLB lớn như Barcelona, những lời chỉ trích là chuyện bình thường. Ở đây, yêu cầu đặt ra luôn ở mức cao nhất. Thế nên những cầu thủ ban đầu mới đến như tôi cần thời gian để thích nghi.
Về mặt kỹ thuật hay tâm lý?
Cả hai. Ở CLB này, anh phải luôn giành chiến thắng. Và khi mọi thứ không được như vậy...
Tại sao mọi thứ đã có lúc không như ý muốn?
Tôi không biết. Có lẽ yêu cầu mà tôi đặt ra cho bản thân đã hạn chế tôi một chút. Nếu biết được, tôi đã vượt qua nhanh hơn.
Trước trận đấu với Bayern Munich vừa rồi, trong cuộc họp báo, anh đã nói về sự tự tin. Vậy mọi thứ đều phụ thuộc vào sự tự tin sao?
Sự tự tin không chỉ quan trọng trong bóng đá mà còn trong cuộc sống. Nếu anh không tự tin để làm tốt nhất trong công việc, anh sẽ khó đạt được kết quả mong muốn. Và nếu không tự tin, nhiều khi anh còn quên hết cả những gì mình biết, những gì mình vốn thuần thục.
Có khó khăn hơn không khi biết rằng mình chỉ được thi đấu 60 phút (ở thời của Xavi Hernandez, Raphinha chỉ thi đấu trọn vẹn 7/60 trận)?
Trường hợp đó phức tạp hơn. Tôi cười vì chuyện đó đã xảy đến với tôi rất nhiều lần. Tôi không hề chỉ trích Xavi. Bất giác, tôi đã biết mình sẽ bị thay ra. Tôi cố gắng làm hết sức trong 60 phút nhưng không thành công. Và đôi khi, dù tôi chơi tốt, tôi vẫn bị thay ra.
Anh có từng nói chuyện với Xavi về điều này chưa?
Rồi, nhưng đó là quyết định của HLV.
Vậy Hansi Flick có gì khác biệt? Đội hình hầu như vẫn vậy, chỉ có thêm Dani Olmo, người đã nghỉ thi đấu vài vòng đấu.
Mỗi người một tính cách, một cách làm việc và đối xử với cầu thủ khác nhau. Việc thay đổi tư duy sau một thời gian không có danh hiệu cũng giúp ích rất nhiều.
Các buổi tập hiện tại có căng thẳng không?
Rất căng thẳng.
Anh có cảm thấy mình đang là nhân vật chính (của đội bóng) không?
Tôi không cảm thấy mình là nhân vật chính. Tôi biết mình đang có một mùa giải tốt, nhưng thành công thuộc về cả đội. Nếu ghi được 10 bàn nhưng để lọt lưới 10 bàn, trận đấu vẫn kết thúc với tỷ số hòa. Khi tất cả mọi người đều chơi tốt, tiền đạo sẽ nổi bật hơn là điều đương nhiên, vì họ là người ghi bàn. Theo tôi, tất cả mọi người đều là nhân vật chính.
Có lúc nào anh cảm thấy mình không còn thuộc về Barcelona không?
Có một vài lúc tôi cảm thấy như vậy. Đặc biệt là trong 6 tháng đầu tiên, trước World Cup. Và tôi cũng cảm thấy như vậy trong các kỳ chuyển nhượng đã qua. Luôn có những tin đồn này nọ, rằng tôi không đủ tốt hoặc CLB sẽ bán tôi.
Lúc đó anh nghĩ gì?
Có những lúc tôi tin vào những tin đồn ấy.
Deco, Giám đốc Thể thao, đã nói gì với anh?
Ông ấy nói với tôi những điều tương tự như ba mẹ và vợ tôi nói. Họ bảo tôi hãy kiên nhẫn. Tất cả mọi người đều bình tĩnh, họ biết tôi có thể làm được gì trên sân. Nhưng cuối cùng, người ra sân là tôi. Và vì tôi luôn đặt ra những yêu cầu rất cao cho bản thân, nên khi mọi thứ không như ý muốn, tôi cảm thấy rất khổ sở.
Bây giờ thì mọi thứ đều suôn sẻ rồi phải không?
Đúng vậy, bây giờ mọi thứ đều rất tốt.
Nhiều đồng đội của anh nói rằng, trong trận El Clasico vừa rồi, Vinicius đã nói với họ là cậu ta sẽ giành Quả bóng Vàng vào thứ Hai. Anh có nghe Vini nói vậy không?
Thật ra thì không. Sau trận đấu, chúng tôi có gặp nhau, nhưng cố gắng nói về những chuyện khác. Cuối cùng thì, chúng tôi sống với bóng đá 24/7 và khi gặp nhau, chúng tôi thường hỏi thăm về gia đình, vì gia đình chúng tôi cũng quen biết nhau. Chúng tôi nói về cuộc sống.
Tại sao khi Lamine Yamal bị lăng mạ và bị phân biệt chủng tộc trên sân Santiago Bernabeu, các anh không dừng trận đấu?
Chúng tôi đã từng bàn về vấn đề này rồi, mỗi người có một cách ứng xử khác nhau. Tất nhiên là anh sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng chúng tôi đang làm công việc của mình. Chúng tôi biết rằng các CĐV đối thủ có thể tìm mọi cách để phá hỏng trận đấu của chúng tôi và do đó chúng tôi phải tập trung. Nhưng khi bị lăng mạ và những lời lăng mạ đó vượt quá giới hạn, thì mọi chuyện trở nên phức tạp hơn. Sau đó, tôi đã nói chuyện với Ansu Fati và cậu ấy kể lại những gì từng xảy ra với cậu ấy. Cậu ấy rất buồn. Với Lamine, chúng tôi nghe thấy các CĐV nói gì đó, nhưng không hiểu rõ họ đang nói gì. Nhưng Ansu thì hiểu. Sau trận đấu, chúng tôi xem lại video và mới nhận ra họ đã nói gì với chúng tôi.
Anh có hối hận vì không dẫn đầu toàn đội dừng trận đấu?
Những gì chúng tôi có thể làm sau trận đấu, chúng tôi sẽ làm sau. Còn trong lúc thi đấu, chúng tôi phải tập trung. Có rất nhiều người đang bình thường hóa việc đến SVĐ để lăng mạ cầu thủ. Điều đó không thể chấp nhận được. Những người có quyền lực hơn cần phải làm gì đó.
Vậy anh có hiểu cho Vinicius không?
Tất nhiên rồi. Chúng ta không biết tuổi thơ của cậu ấy như thế nào. Chúng ta không biết cậu ấy đã phải nghe những gì khi còn nhỏ. Bởi những điều này có thể đẩy một người đến giới hạn và Vinicius cảm thấy rất khó chịu về điều này. Vinicius trong mắt tôi là một chàng trai luôn tươi cười và nói chuyện đùa để người đối diện cũng cảm thấy vui. Duy chỉ có vấn đề kia là khiến cậu ấy khó chịu, tôi hiểu sự tức giận của cậu ấy. Nhưng tôi không ở trong hoàn cảnh của cậu ấy, vì vậy tôi không thể nói tôi sẽ làm gì trong trường hợp như vậy.
(Dịch từ cuộc phỏng vấn của Juan I. Irigoyen với Raphinha)
Hoàng Thông (bongda24h.vn)
Adblock test (Why?)
Đọc chi tiết...