minhBC
Đại gia Barçamania Việt Nam
Tết đầu tiên xa nhà, buồn....
Ngày 12/4/2010.
Sáng nay là một ngày mệt mỏi. Sáng dậy từ 6h sáng, hì hục đánh răng rửa mặt vội vàng đi học. Buổi học hôm nào gồm 6 tiết, đặc biệt hơn là cả 6 tiết ấy chỉ học duy nhất 1 môn "Xác suất thống kê". Cũng may môn này phải ghi chép và vắt óc nhiều nên cũng có hứng thú. Mới bị cận, ra lớp mượn thèng bạn ngồi cạnh chiếc kính >1' thì phải, mình đeo vào nhìn như dân trí thức. Cặm cụi chép bài, nghe thầy giảng, chăm chỉ lắm ấy. Thầy đưa ra ví dụ nào là mình làm được ngay. Tiết thứ 6 cũng là tiết cuối trong buổi, mệt mỏi xen lẫn cảm giác ngóng chờ lời thầy hay nói "Các em về được rồi!". Lòng đang phơi phới, đùng một cái thầy ra quân lệnh: "Các em chuẩn bị kiểm tra vấn đáp". Mặt bơ ra nhưng không lo hay run gì cả (tự tin thế :big_smile.
Từng người, người 1 2 3 lên rồi lại xuống và lĩnh điểm 0 trở về. Đột nhiên, cánh tay thầy chỉ về hướng cuối lớp và nói to "Cái anh thấp thấp ngồi cuối lớp lên bảng". Mặt trơ ra, bất ngờ heng...
- Em làm cho thầy bài này.
Đọc xong đề bài rồi hì hục viết.
- Vèo vèo... Em làm xong rồi thầy ạ.
Mặt thầy nghiêm nghị, nhìn bài làm của mình nghiên cứu.
- Sai! Em dùng sai công thức dẫn đến sai hết cả bài.
Ngẩn ngơ về chỗ và trong đầu xuất hiện số 0 tròn trĩnh.
Buồn thế!
Sợ lắm cái cảm giác một mình trong bóng tối như lúc này
Phải làm sao đây??? Làm sao để thoát ra tình cảnh hiện giờ
Hôm nay là ngày đầu tiên mình đi học tiếng Nhật. Tiếng Nhật thật khó, mỗi mẫu tự đều rất loằng ngoằng, có thể được ví như một con giun. hic, Vậy mà mình lại phải học thuộc tên từng con giun một...Thế mới thấy học tiếng Nhật cũng gian nan và mệt nhọc chả khác gì Đường Tăng sang Tây Trúc thỉnh kinh. Chỉ có điều cái đích đến cuối cùng của mình là Nhật Bản chứ không phỉa Tây Trúc.