MyBlaugrana
Juvenil A
Barca bị loại, đó là một may mắn!
Thầy trò Rijkaard ngậm ngùi rời Old Trafford không kèn không trống nhường chỗ cho Manchester United tiến đến trận CK Champions League. Đó không phải là điểm kết thúc một mùa bóng, đó còn là điểm kết thúc một đế chế. Song cây viết Ewan Macdonald cho rằng điều trên có thể coi là phúc lành cho Blaugrana.
Thế là hết. Không chỉ là Champions League, không phải là mùa giải này, mà là…Barcelona của ngày xưa.
Thất vọng sẽ là cảm giác của không phải một số ít những CĐV của Barca khi ra khỏi giường sáng hôm sau. Cùng với việc bị tuột khỏi tay cơ hội cuối cùng chạm tay đến chiếc cúp bạc, họ đã kết thúc hai mùa giải mà không có được danh hiệu nào.
Không khó để cảm thấy thế giới đang sụp đổ quanh sân Camp Nou vào thời điểm này khi những ngày huy hoàng năm 2006 đã ở quá xa. Họ đang tuyệt vọng, bởi rõ ràng và chắc chắn một điều, đây là điểm cuối một chặng đường đối với đội bóng xứ Catalan.
Song, liệu đó có phải là một điều tồi tệ?
Trông lại phong độ của đội bóng hồi năm 2006! Rõ ràng đó là một trong những đội hình mạnh nhất thập kỉ qua, không phải chỉ ở Tây Ban Nha mà ở cả châu Âu. Đó là một Barcelona siêu mạnh và tự tin trên con đường thống trị Champions League và La Liga liên tiếp hai năm.
Hãy điểm lại đội hình đã đánh bại Arsenal trong trận CK tại Paris. Valdés; Oleguer, Márquez, Puyol, Gio; Edmílson; Deco, van Bommel; Giuly, Ronaldinho; Eto'o ở đội hình chính. Iniesta, Belletti và Larsson ra sân từ băng ghế dự bị. Đội hình đó cũng không có quá nhiều những tên tuổi, thậm chí ở một vài vị trí, Barca hiện nay còn có những cầu thủ tốt hơn.
Tuy nhiên, sự khác biệt nằm ở vấn đề tính năng động và tinh thần tự tin mà đội hình trước đây sở hữu. Chính những phẩm chất đó đã giúp họ đả bại một trong những đối thủ nguy hiểm nhất châu Âu để đăng quang tại Champions League.
Đó là sự phối hợp hoàn hảo giữa cá tính và tài năng của từng cầu thủ cũng như HLV. Về điểm này có thể cho mỗi thành viên của Barcelona năm đó điểm tuyệt đối. Bàn thắng gỡ hoà là sự tổng quan cả trận đấu đó đối với cá nhân tôi: Đường chuyền siêu nhanh và một cú dứt điểm tự tin. Vì vậy mà Barcelona vô địch.
Những ngày này
Quá nhiều sự thay đổi! Đội hình không có mấy sự khác biệt ngoại trừ Abidal thế chỗ Gio, Zambrotta đến từ Juventus đẩy Oleguer khỏi đội hình chính, Touré với sức trẻ thay cho Edmílson; song không thể nói đó là những thay đổi lớn. Vậy mà chúng ta như đang chứng kiến một CLB khác, một đội bóng khác trên sân.
Barcelona ngày hôm nay không còn chơi bóng với niềm kiêu hãnh và cống hiến đam mê như họ đã từng làm trong quá khứ. Thay vào đó, chúng ta dường như đang nghe đi nghe lại một bản nhạc hay song đã quá nhàm chán.
Hay, hấp dẫn, đôi khi còn khá cuốn hút – nhưng chỉ sau vài phút, chúng ta lại tự hỏi: Đâu mới thực là trọng điểm và ta nên chú ý cái gì?
Có quá nhiều những pha bật tam giác cũng những cú chuyền xẻ cánh để cho bạn thưởng thức trước khi kịp thắc mắc khi nào thì họ mới thực hiện đường chuyền quyết định. Câu trả lời cho đến nay là, họ không có ý định đó.
Blaugrana, theo sự tính toán của tôi, đã không ghi bàn trong 405 phút trên mọi đấu trường. Và đáng buồn hơn là họ hiếm khi uy hiếp được khung thành đối phương trong cùng khoảng thời gian đó.
Đúng, Samuel Eto'o đã chơi rất khá trước Getafe và Espanyol, song tôi thiết nghĩ các bạn không chỉ mong muốn Barcelona đã hay trước những đội bóng như thế. Thật ra thì Manchester United, hay thậm chí Deportivo chưa bao giờ gây được nhiều nguy hiểm về khung thành của Valdés song đội bóng sân Camp Nou vẫn thua khi cầm bóng nhiều hơn mà chẳng để làm gì.
Có ba nguyên nhân cho điều đó. Thứ nhất là sự tự tin. Như tôi đã từng nói, Barcelona có vẻ thường xuyên bỏ phí những cơ hội, và người lãng phí nhất không ai khác là Samuel Eto'o.
Tuy nhiên, đó không hẳn là lỗi của “Báo đen”. Anh thường xuyên bị bố trí đá dạt ra cánh, một vị trí lạ lẫm khiến anh không thể phát huy hết tiềm năng. Nhưng, ngay cả khi được xếp đá trung phong, anh dường như cũng không có niềm tin cần thiết.
Iniesta, theo tôi nghĩ cũng sẽ chịu số phận như trái bóng bị đá văng đi lúc trọng tài nổi còi kết thúc trận đấu tại “Nhà hát của những giấc mơ”. Đó là còn chưa kể đến sự yếu kém đến từ việc phòng ngự ở cánh trái.
Điểm yếu thứ hai là bản thân các cầu thủ. Deco, người đang mất dần phong độ, là ví dụ cụ thể nhất. Anh đã không còn là giữ được những bước chạy như tàu điện trước đây và luôn tạo nên cảm giác bế tắc mỗi khi có mặt trên sân. Và, như nhiều người đều biết, tất cả những đường chuyền trên thế giới này gộp lại cũng chẳng có ý nghĩa gì nếu một đội không có những cầu thủ như Ronaldinho để thực hiện dường chuyền quyết định hay làm điều gì đó phi thường với trái bóng.
Lionel Messi là tiền đạo giàu tính sáng tạo duy nhất mà Barca có để trám vào lỗ hổng “Dinho”. Song ta cũng không thể trông chờ anh thay cả ba mũi tấn công của Barca. Nói một cách khác, tuổi tác và chất lượng cầu thủ là một nguyên nhân dẫn đến sự nghèo nàn trong những pha kết thúc cuối cùng giành cho Barca.
Nguyên nhân thứ ba là vấn đề huấn luyện. Frank Rijkaard, người hùng châu Âu năm 2006 phải chịu hầu hết trách nhiệm về phong cách chơi bóng của Barcelona. Ông thầy người Hà Lan dường như hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến thực tế là chiến thuật trước đây đã không còn hiệu quả.
Cái kiểu giữ và chuyền bóng cũng phải xem xét, song đáng trách nhất là ông ta cứ có thói quen đưa thêm những cầu thủ tấn công vào sân khi cuộc chơi nằm ngoài tầm kiểm soát. Ông đã làm như vậy từ mùa giải trước và nó gây nên không ít sự khó chịu.
Đó không phải là vấn đề thay đổi nhân sự, Frank ạ. Đó là vấn đề làm sao đưa những con người có khả năng chơi đúng chiến thuật trên sân và đảm bảo không gây nên điều gì tai hại trước những đội bóng nhỏ.
Bây giờ, ở châu Âu hiếm có đội bóng nào không biết cách cười vào mũi một Barca đang đánh rơi phong độ cũng như thiếu hẳn lòng tin. Đừng tranh chấp ở giữa sân, khu vực ấy họ vẫn chơi tốt. Cách hiệu quả nhất là khoá chặt khung thành, thả lỏng khu vực giữa sân và chờ cho đến khi Bara mệt lử với việc chuyền bóng qua lại trong vô vọng.
Nhìn về phía trước
Chiêm nghiệm tất cả những điều trên, ta nhận ra đây là thời điểm phải cải tổ. Những ai đã cống hiến tốt cho CLB nhưng đã phủ bóng tuổi tác phải ra đi. Mẫu cầu thủ như Zambrotta chắc chắn sẽ không còn chỗ đứng.
Ronaldinho, mặc dù rất tiếc, song không thể ở lại. Edmílson sẽ tìm bến đỗ mới bởi HĐ của anh đã hết. Deco cũng nên tìm cho mình một CLB khác. Những cầu thủ trên đã đóng góp rất nhiều cho thành công của Barca, song giữ họ thì “lợi bất cập hại”. Đã đến lúc nên nói lời chia tay trong tôn trọng và thân ái.
Tôi không có ý hi vọng viển vông là những cầu thủ không còn cần thiết ở Camp Nou sẽ thấy hạnh phúc với thực tế phải nói lời tiễn biệt. Không nghi ngờ gì nếu một số trong đó sẽ cảm thấy oán hận vì bị phản bội. Nhưng đã đến lúc cần thẳng tay, và Barcelona chẳng còn cách nào khác ngoài việc thẳng tay khi đối diện với vấn đề tài chính sẽ trở nên nhức nhối ở mùa giải sau.
Tốt nhất là CLB nên có kế hoạch tổ chức một trận đấu cho những tên tuổi trên, để họ có thể lần cuối tận hưởng tiếng vỗ tay của khán giả Catalan trước khi một đội hình chiến thắng mới bắt đầu hoạt động. Điểm này là quan trọng nhất, bóng đá là một trò chơi có chu kỳ. Barcelona của năm 2006 đã đạt lên đến đỉnh và bây giờ là lúc cáo chung. Tất cả những gì sẽ diễn ra chỉ là tuân theo quy luật.
Là quy luật thì không thể chống lại. Và thật nguy hiểm nếu BLĐ Barcelona có ý định tìm kiếm một giải pháp chữa cháy như họ đã làm năm ngoái và vẫn đang cố chắp vá ở thời điểm này.
Nếu họ làm thế, hãy nhìn vào tấm gương của AC Milan. Quá mê đắm trong vinh quang khiến Rossoneri không tìm được cách nào hay để cái thiện chính mình và hiện đang vất vả tìm một suất dự giải đấu mà họ hiện vẫn đang là nhà vô địch. Barcelona đơn giản là không thể chấp nhận được số phận đó.
Nhìn lại tất cả những điều trên thì việc Barcelona bị loại khỏi Champions League là một điều đáng mừng. Nếu họ đặt được vé đến Moscow và thắng, hay thua suýt soát, họ sẽ tự an ủi mình là họ vẫn có “nó”. Sự thật là sự thật, đừng bao giờ nhầm lẫn hay trốn tránh. Vinh quang năm 2006 đã qua rồi. Bây giờ là lúc xây dựng lại – trên mọi phương diện.
(Theo www.vnn.vn)
Đau khổ, thất vọng là cảm giác chung của tất cả các cổ động viên của Barca sau khi chứng kiến đội bóng yêu quý của chúng ta thất bại tại Old Trafford. Nhưng cuộc sống vẫn tiếp diễn. Nhìn thẳng vào thất bại, đối mặt với nó để đứng lên mới là điều quan trọng. Nhất định đội bóng của chúng ta sẽ trở lại mạnh mẽ hơn.
@ Nhân tiện cái 2pic này, tôi chuyển nó thành nơi tranh luận tìm hiểu nguyên nhân thất bại của chúng ta mùa giải năm nay
Thầy trò Rijkaard ngậm ngùi rời Old Trafford không kèn không trống nhường chỗ cho Manchester United tiến đến trận CK Champions League. Đó không phải là điểm kết thúc một mùa bóng, đó còn là điểm kết thúc một đế chế. Song cây viết Ewan Macdonald cho rằng điều trên có thể coi là phúc lành cho Blaugrana.
Thế là hết. Không chỉ là Champions League, không phải là mùa giải này, mà là…Barcelona của ngày xưa.
Thất vọng sẽ là cảm giác của không phải một số ít những CĐV của Barca khi ra khỏi giường sáng hôm sau. Cùng với việc bị tuột khỏi tay cơ hội cuối cùng chạm tay đến chiếc cúp bạc, họ đã kết thúc hai mùa giải mà không có được danh hiệu nào.
Không khó để cảm thấy thế giới đang sụp đổ quanh sân Camp Nou vào thời điểm này khi những ngày huy hoàng năm 2006 đã ở quá xa. Họ đang tuyệt vọng, bởi rõ ràng và chắc chắn một điều, đây là điểm cuối một chặng đường đối với đội bóng xứ Catalan.
Song, liệu đó có phải là một điều tồi tệ?
Trông lại phong độ của đội bóng hồi năm 2006! Rõ ràng đó là một trong những đội hình mạnh nhất thập kỉ qua, không phải chỉ ở Tây Ban Nha mà ở cả châu Âu. Đó là một Barcelona siêu mạnh và tự tin trên con đường thống trị Champions League và La Liga liên tiếp hai năm.
Hãy điểm lại đội hình đã đánh bại Arsenal trong trận CK tại Paris. Valdés; Oleguer, Márquez, Puyol, Gio; Edmílson; Deco, van Bommel; Giuly, Ronaldinho; Eto'o ở đội hình chính. Iniesta, Belletti và Larsson ra sân từ băng ghế dự bị. Đội hình đó cũng không có quá nhiều những tên tuổi, thậm chí ở một vài vị trí, Barca hiện nay còn có những cầu thủ tốt hơn.
Tuy nhiên, sự khác biệt nằm ở vấn đề tính năng động và tinh thần tự tin mà đội hình trước đây sở hữu. Chính những phẩm chất đó đã giúp họ đả bại một trong những đối thủ nguy hiểm nhất châu Âu để đăng quang tại Champions League.
Đó là sự phối hợp hoàn hảo giữa cá tính và tài năng của từng cầu thủ cũng như HLV. Về điểm này có thể cho mỗi thành viên của Barcelona năm đó điểm tuyệt đối. Bàn thắng gỡ hoà là sự tổng quan cả trận đấu đó đối với cá nhân tôi: Đường chuyền siêu nhanh và một cú dứt điểm tự tin. Vì vậy mà Barcelona vô địch.
Những ngày này
Quá nhiều sự thay đổi! Đội hình không có mấy sự khác biệt ngoại trừ Abidal thế chỗ Gio, Zambrotta đến từ Juventus đẩy Oleguer khỏi đội hình chính, Touré với sức trẻ thay cho Edmílson; song không thể nói đó là những thay đổi lớn. Vậy mà chúng ta như đang chứng kiến một CLB khác, một đội bóng khác trên sân.
Barcelona ngày hôm nay không còn chơi bóng với niềm kiêu hãnh và cống hiến đam mê như họ đã từng làm trong quá khứ. Thay vào đó, chúng ta dường như đang nghe đi nghe lại một bản nhạc hay song đã quá nhàm chán.
Hay, hấp dẫn, đôi khi còn khá cuốn hút – nhưng chỉ sau vài phút, chúng ta lại tự hỏi: Đâu mới thực là trọng điểm và ta nên chú ý cái gì?
Có quá nhiều những pha bật tam giác cũng những cú chuyền xẻ cánh để cho bạn thưởng thức trước khi kịp thắc mắc khi nào thì họ mới thực hiện đường chuyền quyết định. Câu trả lời cho đến nay là, họ không có ý định đó.
Blaugrana, theo sự tính toán của tôi, đã không ghi bàn trong 405 phút trên mọi đấu trường. Và đáng buồn hơn là họ hiếm khi uy hiếp được khung thành đối phương trong cùng khoảng thời gian đó.
Đúng, Samuel Eto'o đã chơi rất khá trước Getafe và Espanyol, song tôi thiết nghĩ các bạn không chỉ mong muốn Barcelona đã hay trước những đội bóng như thế. Thật ra thì Manchester United, hay thậm chí Deportivo chưa bao giờ gây được nhiều nguy hiểm về khung thành của Valdés song đội bóng sân Camp Nou vẫn thua khi cầm bóng nhiều hơn mà chẳng để làm gì.
Có ba nguyên nhân cho điều đó. Thứ nhất là sự tự tin. Như tôi đã từng nói, Barcelona có vẻ thường xuyên bỏ phí những cơ hội, và người lãng phí nhất không ai khác là Samuel Eto'o.
Tuy nhiên, đó không hẳn là lỗi của “Báo đen”. Anh thường xuyên bị bố trí đá dạt ra cánh, một vị trí lạ lẫm khiến anh không thể phát huy hết tiềm năng. Nhưng, ngay cả khi được xếp đá trung phong, anh dường như cũng không có niềm tin cần thiết.
Iniesta, theo tôi nghĩ cũng sẽ chịu số phận như trái bóng bị đá văng đi lúc trọng tài nổi còi kết thúc trận đấu tại “Nhà hát của những giấc mơ”. Đó là còn chưa kể đến sự yếu kém đến từ việc phòng ngự ở cánh trái.
Điểm yếu thứ hai là bản thân các cầu thủ. Deco, người đang mất dần phong độ, là ví dụ cụ thể nhất. Anh đã không còn là giữ được những bước chạy như tàu điện trước đây và luôn tạo nên cảm giác bế tắc mỗi khi có mặt trên sân. Và, như nhiều người đều biết, tất cả những đường chuyền trên thế giới này gộp lại cũng chẳng có ý nghĩa gì nếu một đội không có những cầu thủ như Ronaldinho để thực hiện dường chuyền quyết định hay làm điều gì đó phi thường với trái bóng.
Lionel Messi là tiền đạo giàu tính sáng tạo duy nhất mà Barca có để trám vào lỗ hổng “Dinho”. Song ta cũng không thể trông chờ anh thay cả ba mũi tấn công của Barca. Nói một cách khác, tuổi tác và chất lượng cầu thủ là một nguyên nhân dẫn đến sự nghèo nàn trong những pha kết thúc cuối cùng giành cho Barca.
Nguyên nhân thứ ba là vấn đề huấn luyện. Frank Rijkaard, người hùng châu Âu năm 2006 phải chịu hầu hết trách nhiệm về phong cách chơi bóng của Barcelona. Ông thầy người Hà Lan dường như hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến thực tế là chiến thuật trước đây đã không còn hiệu quả.
Cái kiểu giữ và chuyền bóng cũng phải xem xét, song đáng trách nhất là ông ta cứ có thói quen đưa thêm những cầu thủ tấn công vào sân khi cuộc chơi nằm ngoài tầm kiểm soát. Ông đã làm như vậy từ mùa giải trước và nó gây nên không ít sự khó chịu.
Đó không phải là vấn đề thay đổi nhân sự, Frank ạ. Đó là vấn đề làm sao đưa những con người có khả năng chơi đúng chiến thuật trên sân và đảm bảo không gây nên điều gì tai hại trước những đội bóng nhỏ.
Bây giờ, ở châu Âu hiếm có đội bóng nào không biết cách cười vào mũi một Barca đang đánh rơi phong độ cũng như thiếu hẳn lòng tin. Đừng tranh chấp ở giữa sân, khu vực ấy họ vẫn chơi tốt. Cách hiệu quả nhất là khoá chặt khung thành, thả lỏng khu vực giữa sân và chờ cho đến khi Bara mệt lử với việc chuyền bóng qua lại trong vô vọng.
Nhìn về phía trước
Chiêm nghiệm tất cả những điều trên, ta nhận ra đây là thời điểm phải cải tổ. Những ai đã cống hiến tốt cho CLB nhưng đã phủ bóng tuổi tác phải ra đi. Mẫu cầu thủ như Zambrotta chắc chắn sẽ không còn chỗ đứng.
Ronaldinho, mặc dù rất tiếc, song không thể ở lại. Edmílson sẽ tìm bến đỗ mới bởi HĐ của anh đã hết. Deco cũng nên tìm cho mình một CLB khác. Những cầu thủ trên đã đóng góp rất nhiều cho thành công của Barca, song giữ họ thì “lợi bất cập hại”. Đã đến lúc nên nói lời chia tay trong tôn trọng và thân ái.
Tôi không có ý hi vọng viển vông là những cầu thủ không còn cần thiết ở Camp Nou sẽ thấy hạnh phúc với thực tế phải nói lời tiễn biệt. Không nghi ngờ gì nếu một số trong đó sẽ cảm thấy oán hận vì bị phản bội. Nhưng đã đến lúc cần thẳng tay, và Barcelona chẳng còn cách nào khác ngoài việc thẳng tay khi đối diện với vấn đề tài chính sẽ trở nên nhức nhối ở mùa giải sau.
Tốt nhất là CLB nên có kế hoạch tổ chức một trận đấu cho những tên tuổi trên, để họ có thể lần cuối tận hưởng tiếng vỗ tay của khán giả Catalan trước khi một đội hình chiến thắng mới bắt đầu hoạt động. Điểm này là quan trọng nhất, bóng đá là một trò chơi có chu kỳ. Barcelona của năm 2006 đã đạt lên đến đỉnh và bây giờ là lúc cáo chung. Tất cả những gì sẽ diễn ra chỉ là tuân theo quy luật.
Là quy luật thì không thể chống lại. Và thật nguy hiểm nếu BLĐ Barcelona có ý định tìm kiếm một giải pháp chữa cháy như họ đã làm năm ngoái và vẫn đang cố chắp vá ở thời điểm này.
Nếu họ làm thế, hãy nhìn vào tấm gương của AC Milan. Quá mê đắm trong vinh quang khiến Rossoneri không tìm được cách nào hay để cái thiện chính mình và hiện đang vất vả tìm một suất dự giải đấu mà họ hiện vẫn đang là nhà vô địch. Barcelona đơn giản là không thể chấp nhận được số phận đó.
Nhìn lại tất cả những điều trên thì việc Barcelona bị loại khỏi Champions League là một điều đáng mừng. Nếu họ đặt được vé đến Moscow và thắng, hay thua suýt soát, họ sẽ tự an ủi mình là họ vẫn có “nó”. Sự thật là sự thật, đừng bao giờ nhầm lẫn hay trốn tránh. Vinh quang năm 2006 đã qua rồi. Bây giờ là lúc xây dựng lại – trên mọi phương diện.
(Theo www.vnn.vn)
Đau khổ, thất vọng là cảm giác chung của tất cả các cổ động viên của Barca sau khi chứng kiến đội bóng yêu quý của chúng ta thất bại tại Old Trafford. Nhưng cuộc sống vẫn tiếp diễn. Nhìn thẳng vào thất bại, đối mặt với nó để đứng lên mới là điều quan trọng. Nhất định đội bóng của chúng ta sẽ trở lại mạnh mẽ hơn.
@ Nhân tiện cái 2pic này, tôi chuyển nó thành nơi tranh luận tìm hiểu nguyên nhân thất bại của chúng ta mùa giải năm nay