Tự nhiên thấy chán, lướt web chơi thì đọc đc 1 bài hợp tâm trạng, pót len mọi người cùng xem và cảm nhận nhé.
Hôm nay, lần đầu tiên mình có một cảm giác lạ đến vậy. Tự nhiên cảm thấy nhớ một ai đó, muốn yêu một ai đó, muốn đc ai đó yêu … Rồi chuyện quá khứ, hiện tại (những chuyện buồn) cứ đến trong suy nghĩ của mình, mình đã cố nghĩ đến những chuyện khác, những chuyện khiến mình vui … nhưng hầu như không có kết quả gì … đầu mình như muốn nổ tung ra… Bỗng dưng thấy ghét một ai đó, muốn quên một ai đó, và muốn đc ai đó ghét mình . Mình điên thật rồi, vì chẳng có người bình thường nào lại thay đổi tâm trạng nhanh đến vậy, cũng chẳng có ai lại tự nói chuyện với mình, tự mắng mình, tự đưa ra những kết luận để rồi cũng tự bác bỏ nó như mình cả.
Giá như có một ai đó hiểu mình, có thể đến bên mình lúc này, có lẽ mình sẽ ổn hơn, nhưng đó hình như là một mong muốn quá xa xỉ. Trước đây mình đã từng nghĩ, nếu có một điều ước, mình ước mình sẽ thật hạnh phúc, nhưng hạnh phúc của mình là gì đây? Có thật nhiều tiền? Có một trí tuệ vượt ra ngoài những gì đã biết? Hay đơn giản là khi ai đó được hạnh phúc? … Trong chuỗi cảm xúc không có lối thoát của mình lúc này, có lẽ hạnh phúc là được thanh thản . Nếu bây giờ có một điều ước, mình sẽ ước cho ai đó được ước thay mình (vì mình chẳng biết nên ước gì cả).
Trong cuộc sống ai cũng có lúc gặp phải khó khăn, và mình cũng vậy, có điều khó khăn của mình hơi lập dị một chút. Giá như mình có thể biết được khó khăn của mình ở đâu, có thể mình sẽ giải quyết được, nhưng … mình không biết, và cũng không giải quyết được.
Hơn 3 năm nay, những ngày buồn xen giữa những ngày vui, và những giây phút buồn xen giữa những chuyện vui thường xuyên diễn ra với mình. Thường xuyên đến mức mình đã mất đi cái cảm giác sống hết mình vì một mục tiêu nào đó. Có khi ngày mai khi thức dậy, mình lại vui, lại có niềm tin vào cuộc sống, lại cố gắng vì một mục tiêu, cố gắng vì một ai đó.
Bạn bè mình nói mình thật hạnh phúc khi có tất cả, còn mình thì luôn cảm thấy chán nản khi bị đem so sánh với một ai khác, cho dù người đó có kém mình hay hơn mình cũng thế thôi. Điều đó đâu có quan trọng, dù sao mình vẫn là mình, họ vẫn là họ, những gì họ có thì mình không thể có (dù cố gắng), còn những gì mình có … hình như đang dần bị mình đánh mất.
Ai nói mình học giỏi chứ? Có ai học giỏi mà ngốc như mình không! Ai nói mình đẹp trai chứ? Có ai đẹp trai mà … “bị ruồng bỏ” như mình không! Ai nói mình giỏi giao tiếp chứ? Ai nói mình kiêu chứ? Ừ đấy! Trên đời này có người vừa giỏi giao tiếp lại vừa kiêu à! … Sao thiên hạ cứ thích nói về mình như thể mình là một sinh vật lạ vậy. Mình cũng là một người bình thường, có hai mắt, hai tai, và một cái miệng, … Mình đã làm gì sai chứ! … Những gì mình muốn là hãy để mình yên, đừng có nói xấu và đặt điều về mình nữa.
Không phải lúc nào mình cũng nói thật (ai cũng thế), nhưng với một người thì mình luôn nói thật, luôn luôn là như vậy. Có vẻ như người đó không tin mình, còn mình thì thật ngốc khi người đó nói gì mình cũng tin. Đôi khi mình còn bị chính người đó nói “anh ngốc lắm”. Biết rằng đó chỉ là một câu nói đùa, nhưng nhiều lúc nghĩ lại mình thấy mình thật ngốc khi tin vào một điều không chắc chắn.
Rất hiếm khi mình có thể ngồi viết blog lâu thế này, đây là lần đầu tiên và cũng có thể sẽ là lần cuối cùng. Mình ngồi viết, mải mê viết đến nỗi khi dừng tay mới nhận ra mình đang bị muỗi đốt. Hix! Ai bảo mình đã mặc quần đùi lại còn không bật quạt (hơi xe lạnh mà). Dừng tay một chút để mặc quần dài vào nào …
20’ sau …
Tự nhiên cảm thấy ổn hơn ! Tự rang cho mình một bát cơm(ngon tuyệt!), tự pha cho mình một cốc nước chanh (woa! May là trong tủ lạnh vẫn còn đá ), và cũng tự nhiên một con bạn (lâu lắm rồi không liên lạc, từ hồi thi ĐH đến giờ) nhắn tin hỏi thăm mình. Không đến mức được gọi là hạnh phúc, cũng không quá vui, nhưng thế là đủ để cho mình thoát ra khỏi tâm trạng luẩn quẩn lúc nãy. Cám ơn vì tất cả!
Tâm trạng tốt hơn rồi … để xem vài ngày nay có chuyện gì khiến mình vui không nhỉ! À, à, có rồi ! Chuyện này có liên quan đến N nhé (và một vài người nữa, nhưng trong cùng một chuyện K), chắc chắn là N không thể đoán được đó là chuyện gì đâu , cứ nghĩ đến chuyện đó thôi là mình lại thấy buồn cười, mình mà kể chuyện này ra chắc nhiều người nói mình hâm mất, không phải hâm mà là … hâm nặng ý!
Giá như mình có được 1/10 sự chăm chỉ của N nhỉ, có lẽ việc học hành của mình sẽ rất ổn. Không phải do chuyện học hành của mình tồi mà mình nói vậy, nhưng rõ ràng là mình cảm thấy hơi thất vọng về bản thân khi đạt thành tích học tập như thế này. … Thôi không nói chuyện học hành. “Học thì ít, chơi thì nhiều, suốt ngày chỉ biết tiêu tiền” đấy là những lời mà chị nói với mình với tần suất nửa tháng 1 lần, chính xác hơn là cứ lần nào mình cầu cứu chị vì chuyện tiền bạc là sẽ bị gán ngay cho câu đó. Hình như chị mình bị nhiễm ở mẹ thì phải, ngày trước hồi chị mình học ĐH (mình học cấp 3), mỗi lần chị về là mình đều nghe mẹ hoặc bố nói câu này với chị (đa số là mẹ). Giá như mình có em, mình sẽ chờ nó đi học ĐH, và cũng nói với nó câu này … cho bõ tức .
Hix! Bây giờ nhìn lại mới thấy là mình viết được khá nhiều rồi (quá nhiều là đằng khác). Thôi dừng tay nào, online chat chit một tý nào , và tất nhiên cũng phải lên CGA một tý chứ!