Hạt giống tâm hồn

denpietrau

Chuyên gia chăn Dê, diệt Cu-lét
Đầu quân
23/7/07
Bài viết
13,346
Solutions
1
Được thích
569
Điểm
113
Nơi ở
Hà Nội
Barça đồng
3,389
Thỉnh thoảng đâu đó, ta bắt gặp những câu chuyện hay, những tấm gương đẹp mà ý nghĩ của nó chỉ là "hạt giống" giúp nuôi dưỡng cho tâm hồn ta. Thỉnh thoảng khi cần phải vượt qua những thử thách, những bước ngoặt trong cuộc sống mà ta chợt nhớ ở đâu đó có một câu chuyện ta từng đọc qua giúp ta định hướng, giúp ta có những quyết định làm đẹp hơn cho cuộc sống của chính bản thân ta. Hãy viết những câu chuyện đó ở đây để mọi người cùng đọc.

Khuyết Danh

Ba chúc con đủ

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại mất nhiều thời gian của cuộc đời mình ở các sân bay đến thế .Tôi vừa thích lại vừa ghét việc đó!?!! Tôi thích được ngắm nhiều người. Nhưng đó cũng là lý do tôi ghét: phải nhìn mọi người "chào" và "tạm biệt". Nó làm tôi xúc động đến phát mệt.
Cho nên, mỗi khi gặp 1 thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn thường ra sân bay thành phố nhìn mọi người "tạm biệt". Để tôi thấy rằng mình vẫn hạnh phúc khi không phải nói lời chia tay với những người thân yêu của mình. Nhìn mọi người cố níu kéo nhau, khóc... tôi cảm thấy mình còn rất nhiều điều quý giá khác. Những gia đình, những người yêu nhau cuối cùng cũng phải xa cách, nhìn họ sải rộng cánh tay để nắm tay nhau, cho đến khi chỉ còn 2 đầu ngón tay của 2 người chạm vào nhau... đó là những hình ảnh mãi mãi nằm trong tâm trí tôi.
Và tôi cũng học được nhiều điều từ những giây phút "tạm biệt " đấy.
Có 1 lần, tôi nghe loáng thoáng tiếng 2 cha con đang bên nhau trong những phút giây cuối cùng. Họ ôm nhau và người cha nói: "Ba yêu con, ba chúc con đủ". Rồi cô gái đáp lại: "Con cũng yêu ba rất nhiều và chúc ba đủ".
Và cô gái quay đi, tôi thấy người cha cứ đứng nhìn theo, thấy ông ấy muốn và cần khóc. Tôi lại gần, nhưng lại không muốn xen vào giây phút riêng tư của ông ấy nên không nói gì. Bỗng ông quay lại chào tôi và:
- Đã bao giờ anh nói lời tạm biệt với 1 người, và biết rằng mãi mãi không gặp nữa?
- Xin ông cho tôi hỏi, có phải ông vừa vĩnh biệt với con gái ông? Tại sao vậy?
-Tôi già rồi, mà con tôi sống cách tôi đến nửa vòng trái đất - Người cha nói - Thực tế, tôi biết lần sau con tôi quay về đây nhưng lúc đó có thể tôi đã mất.
- Khi tạm biệt con gái ông, tôi nghe ông nói: "Ba chúc con đủ". Tôi có thể biết điều đó có ý nghĩa gì không?
Người cha già mỉm cười:
- Đó là lời chúc gia truyền của gia đình tôi, đã qua nhiều thế hệ rồi - Nói đoạn ông dừng lại, ngước nhìn lên cao như thể cố nhớ lại từng chi tiết, và ông cười tươi hơn - Khi tôi nói: "Ba chúc con đủ", tôi muốn chúc con gái tôi có cuộc sống đủ những điều tốt đẹp và duy trì được nó.
Rồi ông lẩm nhẩm đọc:
"Ba chúc con đủ ánh sáng mặt trời để giữ cho tâm hồn con trong sáng. Ba chúc con đủ hạnh phúc để giữ cho tinh thần con luôn sống. Ba chúc con đủ những nỗi đau để biết yêu quý cả những niềm vui nhỏ nhất. Ba chúc con đủ những gì con muốn để con hài lòng. Ba chúc con đủ mất mát để con yêu quý những gì con có. Và ba chúc con đủ lời chào để có thể vượt qua được lời "tạm biệt" cuối cùng."
Ông khóc và quay lưng bước đi.
Tôi nói với theo "Thưa ông, tôi chúc ông đủ"
Và các bạn, khi các bạn đã đọc xong mẩu chuyện này, tôi cũng chúc các bạn như vậy. Chúc chúng ta đủ.
 

Tờ Rang

Xã viên
Đầu quân
3/1/10
Bài viết
291
Được thích
2
Điểm
18
Nơi ở
Thung lũng AyunPa
Website
www.facebook.com
Barça đồng
0
CHIẾC CHÌA KHÓA
Tác giả chuyên mục nổi tiếng Sydney Harries và một người bạn dừng chân mua báo ở một quầy bán báo, người bạn mua xong rất lịch sự nói lời “cám ơn”, nhưng người chủ quầy báo thì ngược lại, mặt lạnh như tiền một tiếng cũng không mở miệng.

Hai người rời quầy báo tiếp tục đi về phía trước, Sydney Harries hỏi: “ông chủ đó thái độ kỳ quáy quá phải không”?

Anh bạn nói: “cứ mỗi buổi tối là anh ta đều như vậy cả”.

Sydney Harries lại hỏi tiếp: “như vậy, tại sao bạn lại đối xử tử tế với ông ta chứ?"

Người bạn trả lời: “tại sao tôi để ông ta quyết định hành vi của tôi chứ”?

Một người biết nắm chắt chìa khóa niềm vui của mình, thì người đó không đợi chờ người khác làm cho mình vui mà ngược lại mình còn có khả năng đem niềm vui đến cho người khác. Trong tâm của mỗi người đều có “chìa khóa của niềm vui”, nhưng chúng ta lại không biết nắm giữ mà đem giao cho người khác quản lí.

Một người phụ nữ thường than phiền trách móc: “tôi sống rất buồn khổ, vì chồng tôi thường vắng nhà!”, cô ta đã đem chìa khóa niềm vui của mình đặt vào tay chồng.

Một người mẹ khác thì nói: “con trai tôi không biết nghe lời, làm cho tôi thường xuyên nổi giận!”, bà đã trao chìa khóa vui của mình vào tay con trai.
Một vị trung niên của một công ty thở dài nói : "công ty không thăng chức cho tôi, làm tinh thần tôi giảm sút,...!” anh ta lại đem chìa khóa niềm vui của cuộc đời mình nhét vào tay ông chủ.
Bà cụ kia than thở: “con dâu tôi không hiếu thuận, cuộc đời tôi sao mà khổ!”.
Một thanh niên trẻ từ tiệm sách bước ra la lên: "Thái độ phục vụ của ông chủ đó thật đáng ghét, ...”

Những người này đều có một quyết định giống nhau, đó là để người khác đến khống chế tâm tình của mình. Lúc chúng ta cho phép ngừơi khác điều khiển và khống chế tinh thần chúng ta, chúng ta có cảm giác như mình là người bị hại, đối với tình huống hiện tại không có phương pháp nào khác nên trách móc và căm giận trở thành chọn lựa duy nhất của chúng ta.

Chúng ta bắt đầu trách móc người khác đồng thời chúng ta cũng truyền tải một yêu cầu là “tôi khổ như vậy là do anh/ chị/con ...và anh/ chị/con... phải chịu trách nhiệm về nổi khổ này”! Lúc đó chúng ta đem trách nhiệm trọng đại phó thác cho những người xung quanh và yêu cầu họ làm cho chúng ta vui. Chúng ta dường như thừa nhận mình không có khả năng tự chủ lấy mình, mà chỉ có thể nhờ người nào đó xếp đặt và chi phối mình. Những người như thế làm người khác không muốn tiếp cận, nhưng nhìn mà thấy sợ.

Nhưng, một người biết nắm chắt chìa khóa niềm vui của mình thì người đó không đợi chờ người khác làm cho mình vui mà ngược lại mình còn có khả năng đem niềm vui đến cho người khác. Tinh thần người đó ổn định, biết chịu trách nhiệm về chính mình không đỗ lổi cho người khác; biết làm chủ cảm xúc và biết tạo cũng như giữ được niềm vui cho chính mình, như thế thì trong cuộc sống và công việc hằng ngày người đó sẽ thảnh thơi vui vẻ không bị áp lực từ người khác.

Các bạn có thấy mình cũng lẫn khuất đâu đó trong những nhân vật trong bài không? Tôi thấy mình có đấy. Hi vọng mỗi chúng ta đều biết cách giữ chiếc chìa khóa của mình, biết cách điểu khiển tâm tính của mình để mối quan hệ với mọi người trở nên tốt đẹp hơn, tình anh em gắn kết hơn.
(SƯU TẦM)
 

8x37

Tiểu học xã
Đầu quân
14/5/10
Bài viết
8
Được thích
0
Điểm
1
Tuổi
39
Barça đồng
0
Xin hãy yêu em trong 1 ngày thôi anh nhé...!!!



Xin hãy yêu em trong 1 ngày thôi anh nhé...!!!



-Yêu em trong một ngày anh nhé!!!
Em nhìn tôi, lại cười mỉm chi...

-Thế em xin anh một ngày yêu em nhé!!

-Nghĩa... nghĩa là sao??

-Tức là anh làm người yêu em trong một ngày. Khờ ạ !!

-Em đùa hoài !!

-Em không biết nói đùa bao giờ.

***

Hà Nội một ngày cuối năm, rét đậm và đẹp... Người ta bảo Hà Nội đẹp nhất vào mùa thu, riêng tôi luôn luôn thấy mùa đông Hà Nội là đẹp nhất. Nó khiến con người ta suy ngẫm về nhiều chuyện, chuyện tôi đang nghĩ bây giờ... là về người con gái bên cạnh tôi đây !!

-Thế, mai chúng mình yêu nhau nhé !!

-Ừ ừ...

-Miễn cưỡng thế là thế nào? Em ứ chịu... phải thích thú cơ.

-Vâng, cô bé, mai tôi là người yêu của cô nhé, tôi thích lắm đấy !! - Tôi nói, làm ra vẻ mặt tếu táo và... hạnh phúc.

Em cười tít cả mắt, trông đáng yêu quá !! Một cô bé Sài Gòn có cái giọng Hà Nội pha trộn, nhõng nhẽo và dễ thương. Nhưng tính cách cô ấy thì có trời mới đoán nổi, mà chắc cũng chỉ có trời mới hiểu nổi !!

Tôi nhớ, ngày mốt cô ấy phải rời Hà Nội rồi. Và tôi đang b kho liệu những chàng trai có người yêu sắp xa cách mình 2000km sẽ làm gì nhỉ ?? Dù chỉ là một vở kịch, tôi cũng muốn nó là một vở kịch trọn vẹn nhất ...

Sáng hôm sau..

Reng !!!

-Ngốc ạ, đến chở người yêu đi sáng nào, lười biếng thế là em ko yêu nữa đâu nhé !!

-Vâng vâng, anh biết rồi ạ...

Tôi vội vã rửa mặt, thay quần áo, mới có sáu giờ sáng mà "nàng người yêu bé nhỏ" đã giận dỗi thế kia rồi kia đấy....

Hôm nay trời bắt đầu ấm, nhưng vẫn còn cái lạnh cuối mùa rơi sót lại. Tôi đội cái mũ len lên mớ tóc chưa kịp chải, khoác chiếc áo ấm màu ghi và mặc áo sơ mi màu trắng. Chẳng là em rất thích con trai mặc sơ mi, tôi cũng chẳng hiểu vì sao nữa, nhưng lúc nào trông tôi mặc áo sơ mi, em cũng reo khẽ lên thích thú... Tôi mỉm cười, nhìn những hàng cây trụi lá mà rất đỗi hạnh phúc, bầu trời trong xanh làm nền cho mây trắng bay lững lờ. Những đám mây trắng muốt như tâm trạng tôi lúc này, dường như khi có người yêu, thằng ngốc cũng làm thi sĩ được thì phải...

Em ngồi vắt vẻo trước thềm khách sạn, vẫn chiếc kh choàng màu hồng trên cổ, hôm nay trông em xinh không thể tả. Tôi huýt sáo, thầm nghĩ nàng thế nào chẳng cảm động...

Nhưng không, nàng nh mặt... Chạy thẳng đến tôi gỡ chiếc mũ len ra, "anh lại bê bối thế này nữa à ??", nhưng khác ngày thường, em lấy ra một chiếc lược màu trắng, và.. chải tóc cho tôi. Thề có trời cao, tôi ngượng chết được, nhưng vẫn phải ngậm cười tít mắt. Vì... tôi chỉ có một ngày để yêu em thôi....

Chải chuốt xong xuôi, em cười rạng rỡ bảo thế là anh người yêu em đẹp trai rồi đấy nhé, khỏi cần đội nón. Tôi đang cảm động thì nàng đội ngay chiếc mũ len của tôi lên đầu và xoã tóc ra. Lúc ấy trông em dễ thương vô cùng, có muốn giận cũng chẳng được ....

Chúng tôi đi phở rồi dạo một vòng quanh hồ, trời mùa đông đẹp thích hợp cho những đôi yêu nhau, thế là tôi phải cùng đạp vịt đạp gà như em mong muốn. Em tôi ngồi vắt vẻo trên xe, đong đưa đôi chân trắng muốt, rồi lại vứt hẳn đôi dép ra, chạy chân trần trên cỏ... Đôi má ửng hồng trong nắng, tiếng cười giòn tan.... Xong em kéo tôi ngồi phịch trên cỏ cùng em, dựa đầu vào vai tôi và hỏi :

-Anh có nhớ ngày đầu mình quen nhau không?

Tôi nhớ, dĩ nhiên là tôi nhớ chứ, làm sao quên được một cái ngày trọng đại như thế... Cách đây hai năm rồi thì phải, khi tôi vào Sài Gòn thực tập. Năm ấy tôi còn chưa ra trường, vẫn là anh sinh viên báo chí ngây thơ dễ bắt nạt. Thầm nghĩ như thế mà có ai ngờ, người Sài Gòn đầu tiên bắt nạt tôi lại là một cô bé kém tôi đến năm tuổi.

Khi ấy, tôi đang trên đường tìm tư liệu viết bài, ngang qua một cổng trường tầm giờ tan học. Những cô bé nữ sinh áo dài trắng thấp thoáng làm tôi cảm thấy lạ và xúc động... Thế là tôi chụp hình một nhóm nữ sinh, trong đó có một cô bé nhìn lanh lợi và đáng yêu nhất.

-Anh kia, ai cho chụp hình tui zậy hả? - Cô bé đó bất ngờ chạy lại hỏi tôi.

-Ơ, anh thấy đẹp nên chụp thôi bé à.

-Bé nào mà bé? Tui... lớn rồi (rõ ràng em đang mặc áo dài). Anh chụp hình là phải xin phép nghe hông !!

-Ơ, anh xin lỗi.....

-Nói thế thôi, chứ anh thấy đẹp thì.... cứ chụp đi. Thoải mái, miễn có dắt đi chè !!

Em và bọn bạn bấm tay nhau cười ngặt nghẽo. Tôi, như một anh nhà quê mới lên tỉnh (quê tôi ở Hà Nội đấy nhé), ngoan ngoãn răm rắp làm theo lời các em ấy nói. Đến mức mà những ngày sau đó, suốt đợt thực tập tôi đều đến cổng trường nơi em học ngoan ngoãn dẫn em và các bạn em đi chè. Để có được niềm vui nhỏ nhoi đó, mấy tháng ở Sài Gòn, trưa tôi mì tôm gói và tối đến gói mì tôm...

Ngày tôi về lại Hà Nội, tôi không nói em nghe, chỉ lặng lẽ đến trước cửa nhà em nhìn thật lâu. Là con trai, tôi ghét chia tay lắm, nhất là tôi sợ em khóc. Biết thế nào được, ta vẫn là hai con người ở quá xa nhau..... Tạm biệt em, em nhé !!

Tân Sơn Nhất ngày đó rất oi bức, cộng thêm nỗi buồn trong lòng khiến tôi chẳng để ý xung quanh. Nặng nề xách đống hành lý vào trong, tôi ngoái lại nhìn lần cuối....

-Ai cho anh đi mà không nói với tui một tiếng ??

-Sao em biết??

-Nếu quan tâm một người, ta có vô vàn cách để biết... Cầm lấy này !! Thôi, tạm biệt anh nhé !!

Em cười và quay lưng đi, tôi ngỡ ngàng nhìn bóng em một hồi thật lâu.. Trên tờ giấy em đưa cho tôi là một số di động, nhòe nhoẹt.... "Hà Khiết Linh 090........ / SG nhớ HN.."

-Thế anh có nhớ sau ấy, bao lâu anh mới nhắn tin cho em trước không? - Em rời khỏi vai tôi, nghiêm mặt hỏi.

-Một tháng !!

-Vì sao lâu thế?

-Vì anh còn cân nhắc xem, có nên bắt đầu một mối quan hệ không...

-Ngốc lắm đấy nhé... Nhưng ta vẫn nhắn tin cho nhau suốt gần hai năm, và bây giờ em đến thế này, chẳng phải tốt sao?

-Uh, tốt lắm....

Đột nhiên

Em khóc !!!

Em dụi đầu vào ngực tôi, khóc nhỏ dần rồi thành tiếng, những tiếng nấc nặng nề... Nắm cả cổ áo tôi, làm nhòe nhoẹt chiếc áo sơ mi màu trắng. Một hồi sau thì đấm bùm bụp vào ngực tôi, mặc kệ thiên hạ đang chỉ trỏ....

Vì sao thế.... tôi hỏi, nhưng em chỉ khóc mà không trả lời.....

Trời đông lạnh lắm !!!


***



Một ngày yêu nhau qua đi, đến tận 12 giờ đêm, chúng tôi vẫn hôn tạm biệt nhau. Và sớm hôm sau lại bằng những tin nhắn, em ra đi.... Để mặc tôi cùng với chiếc kh len màu tro mua tặng em ở lại. Cũng bằng những tin nhắn "Em đang ở Hà Nội này, anh ra Nội Bài đón em nhé"... rồi lại "Em đi đây, anh không có quyền tiễn em, vì chúng ta hết yêu nhau rồi"... Em làm tôi đau tim !!

Em làm tôi đau tim !!

Ngày hôm qua khi khóc xong, em lại cười tươi tắn. Mùa đông Hà Nội với những hàng nem chua rán, ốc luộc nóng hổi, và cô bé Sài Gòn má đỏ hồng quàng chiếc kh len cũng màu hồng, là mùa đông đẹp nhất mà tôi từng có. Mãi sau này nhớ lại, tim tôi vẫn còn đau...

Tôi biết tôi đã yêu em rồi, yêu từ hai năm về trước kia. Nhưng tôi vẫn còn e ngại nhút nhát suốt hai năm trời, một người ở Nam, một người ngoài Bắc, liệu có dành cho nhau ?? Hay cũng chỉ như những chuyện tình nông nổi mà tôi từng được biết, nhanh vội rồi cũng chóng tàn....

Những đêm sau đó, không còn có bất kỳ tin tức nào về em nữa. Cái duy nhất gần gũi giữa hai chúng tôi là số điện thoại, đến mức làm tôi ám ảnh cái câu "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...". Tôi cầm chiếc điện thoại, thẫn thờ nghĩ, thẫn thờ đau....

Bíp bíp, có tin nhắn, của em !!!

Tôi gần như nhảy dựng lên, run rẩy bấm phím đọc, chỉ vỏn vẹn một câu : "Anh hãy quên em đi !!"

Làm sao tôi quên được ???

Không cần suy nghĩ, không cần đắn đo. Tôi xin nghỉ phép và đặt vé đến Sài Gòn chuyến gần nhất, mang theo chiếc kh len màu tro... Dù chuyện có thế nào cũng được, tôi không muốn suy nghĩ.... Tôi chỉ muốn làm theo cái tôi cần làm, thế thôi...

Sài Gòn phả một hơi nóng, những ngày gần tết nắng có vẻ dịu hơn nhưng vẫn oi bức... Tôi quệt vội những giọt mồ hôi, tần ngần ngắm nhìn nơi này, cách đây hai năm có cô bé dúi vào tay tôi một mảnh giấy nhỏ, mà tôi vẫn giữ trong ví đến bây giờ....

Tôi tìm về ngôi nhà có bụi hoa nhài thơm nồng ấy... Chẳng mất công tôi phải hỏi thăm, em ngồi ngay trước cổng, làn da vẫn trắng muốt nhưng có phần hơi tái đi... ngỡ ngàng nhìn tôi.....

-Anh đi đi!!

-Sao thế em??

-Tôi ghét anh, anh tìm đến đây làm gì?

-Anh chỉ muốn biết vì sao thôi.... em hãy giải thích cho anh hiểu....

-Buồn cười thật, giải thích cái gì? Tôi chẳng có gì để giải thích cả...

Em bắt đầu hoảng loạn, nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lẫm nhất. Tôi nhìn em, cay đắng, xót xa...

Có một người con trai chạy xe tới, em chạy lại vội bên người ấy, dụi mặt vào vai anh ta và hét lên "Anh về đi, người yêu tôi đây" !!

Thôi, thế là... hết !!!

Tôi lại trở về phi trường mà không biết đến đó để làm gì, mình tôi ngồi suy nghĩ trên bg ghế vắng tanh. Phi trường chẳng bao giờ ngớt người qua lại cả, nhưng kỳ lạ thay, xung quanh chỗ tôi ngồi lúc nào cũng vắng vẻ, cô đơn. Tôi chẳng hiểu vì sao em lại muốn tôi yêu em trong một ngày ??? Đùa giỡn ư? Để làm gì chứ....Tôi vò chiếc kh len màu tro trong tay...

Thật là một thằng ngốc !! Như em vẫn mắng ấy !! Chỉ được yêu em trong một ngày thôi, chẳng phải em đã nói thế rồi sao. Đồ ngốc, đồ ngốc, đồ ngốc......

Nước mắt tôi bắt đầu rơi, rồi tôi gạt vội nó, đứng thẳng dậy, trở về Hà Nội. Sài Gòn không bao giờ có chỗ dành cho tôi....

Alô !!

-Chào anh, tôi là... một người lạ - giọng con trai miền Nam

-Anh là ai??

-Anh không biết tôi, nhưng xin anh có thể đến gặp em gái tôi một lần cuối, được không?

-Em gái anh là ai? - Tôi hỏi, mà nghe đắng trong cổ họng.

-Em gái tôi tên...Khiết Linh.

Tôi lại đến Sài Gòn, gần như điên dại lao đến ngôi nhà có bụi hoa nhài ấy... Nhưng ko kịp nữa rồi !! Người ta đưa cho tôi một cuốn sổ bìa hồng, có nét chữ của em...

Ngày tháng năm....
Biết tin anh đi, tôi ngồi khóc, nước mắt rơi lã chã trên tờ giấy ghi lại số đt cho anh. Anh có biết nó nhoè đi vì cái gì ko nhỉ??

Ngày tháng năm....
Tôi nhớ anh quá, làm sao bây giờ nhỉ, tôi có nên gặp anh không ??

Ngày tháng năm....
Sao anh cứ im lặng thế kia, làm ra vẻ chẳng biết gì. Chẳng nhẽ anh ko biết tôi vẫn nhớ anh ngần ấy năm à?

Ngày tháng năm....
Đáng lẽ nên kìm lòng mình lại, đáng lẽ phải vậy.... Chỉ xin Chúa một ơn huệ còn sót lại... yêu anh trong một ngày, thế thôi.... Rồi anh sẽ quên mau, còn em thì nhớ mãi...

Tất cả chỉ vì ... một c bệnh không thể chữa khỏi.....

Ngày tháng năm...
Anh đến tìm !! Vui quá, ngay lúc khỏe mạnh nhất, không anh sẽ biết thì hỏng hết...... Nhưng vẫn phải chạy lại ôm anh trai mình mà gào lên "Người yêu tôi đây !!".

Cả một đời, em chỉ có một người yêu là anh thôi....

***


Nhiều năm sau này, mỗi năm tôi vẫn về Sài Gòn yêu quý của tôi. Mỗi năm vẫn đặt một bó hoa lên mộ em, nằm giữa một nghĩa trang yên tĩnh, trồng đầy những cây hoa điệp vàng, và lần nào cũng mặc chiếc áo sơ mi màu trắng thấm nước mắt em năm đó... Người ta nói với tôi rằng khi sắp ra đi, em xin mọi người đặt chiếc mũ len của tôi vào tay em, yên nghỉ cùng với nó. Còn tôi mỗi năm vẫn đem chiếc kh len màu tro đứng trước em, xin em tha thứ.....

Chỉ bởi vì tôi đã quá nhút nhát, nếu không tôi và em đã có hai năm yêu nhau.

Chỉ bởi tôi đã quá toan tính cái được mất, mà không biết yêu làm sao cho trọn vẹn nhất...

Chỉ bởi tôi đã không cho mình cái cơ hội được yêu em, bên em những ngày cuối đời....

Gió thổi chiếc kh len tôi đang cầm trên tay bay lên. Chẳng hiểu sao ngày ấy tôi lại chọn cho em một chiếc kh có màu tro buồn đến vậy..... Tất cả như một định mệnh, gió tung tro tàn quá khứ lên.... cho người sống còn đau....

Gió thổi bay đến ngày quá khứ... có cô bé quàng chiếc kh len màu hồng, cười mím chi....

-Thế em xin anh một ngày yêu em nhé !

Nguồn: Những câu chuyện tình yêu
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:

Tờ Rang

Xã viên
Đầu quân
3/1/10
Bài viết
291
Được thích
2
Điểm
18
Nơi ở
Thung lũng AyunPa
Website
www.facebook.com
Barça đồng
0
Lá lìa cành không phải là vì gió cuốn đi, cũng không phải là vì cây không muốn giữ lá lại, mà bởi vì đó là sự trở lại của tự nhiên, nếu như lá muốn tìm một nơi để trở về mà cây vẫn muốn giữ lá ở lại thì đến một ngày nào đó, lá vẫn sẽ héo khô, và vẫn sẽ rơi xuống, thực ra lìa cành cũng là một sự lựa chọn của lá....










Buổi trưa bệnh viện, ngày.... tháng.... năm....
Cô gái nằm sõng soài trên cái giường toàn màu trắng, không gian đến xung quanh thật ngột ngạt làm sao, chai nước biển vô hồn đang lăn vài giọt vào người cô từng giây từng giọt một.

Anh chàng ngồi bên cô, đôi mắt lờ mờ như thức cùng cô, cùng đếm ngược với khoảnh khắc hạnh phúc cuối cùng của họ. Đôi tay anh nắm chặt, anh đang cố níu một điều gì đó mà người ta nhìn vào cũng không thể nào nghĩ được đó là một điều gì.

Cô gái nở nụ cười nhợt nhạt, cái khăn màu trắng che đi mái đầu đã rụng xơ xác tóc do thuốc trị ung thư. Nhìn cô thật hạnh phúc

Tôi lặng lẽ đi ngang qua cô....

Một buổi sáng đẹp trời bệnh viện, ngày.... tháng.... năm....
Giường bệnh cô gái trống hoang, tự dưng thấy trong lòng hoảng sợ, tôi chạy đến một người gần đó hỏi về cô gái. Họ bảo cô đã mất đêm hôm qua...một sự ra đi dự đoán được...buồn vì một người không quen biết, buồn vì hai người hoàn toàn xa lạ.

Đâu đó trong nỗi buồn, một niềm vui vô giá, một hạnh phúc mỏng manh, một niềm tin nhợt nhạt,....
......................
Dẫu biết ngày mai, khi mặt trời nắng lên, mang cuộc sống hiền hòa đến với muôn đời; dẫu biết ngày mai, khi ta tan vào quá khứ, khi ta và hiện tại chỉ là một khoảng cách không bờ bến, thì ta vẫn vui vẫn sống để hưởng một niềm vui dù là nhỏ nhoi nhất.


Một ngày mới nắng lên xanh màu là hạnh phúc cũng sẽ tan mau
Dù vẫn biết tôi đành phải xa người, một niềm vui mới đến
Cuộc đời biết thế nhưng tôi vẫn cười vì khi ánh nắng chiếu lên tôi

Ước muốn cuối cùng của một niềm hạnh phúc, không phải là hạnh phúc hơn, không phải là sống đến muôn đời cùng hạnh phúc, mà ước muốn là sống sao cho trọn khoảng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi của mình. Hận thù và thủ đoạn, hờn ghen và tội lỗi, nó không cấu thành nên một hạnh phúc thật sự. Cuộc đời đã quá đủ những rủi ro, quá đủ những bon chen mà khi ta dừng lại, ta lại chẳng biết có nên bước đi nữa hay là không, hoặc có muốn đi tiếp ta cũng không thể nào đi tiếp được nữa. Cô gái tôi tình cờ gặp, tôi tình cờ biết đã làm cho hạnh phúc của tôi đã có giá trị hơn bất cứ lúc nào...

Lòng tôi không bao ước muốn mặt trời lên lúc ấy cũng sẽ ra đi
Hạnh phúc dẫu thật mong manh lòng bình yên tôi ko tiếc nuối
Bao hận thù chẳng còn trong tôi và hờn ghen cũng sẽ cứ thế ra đi cùng tôi...sẽ tan vào hư vô


Ừ, dẫu biết đời có nhiều những mục tiêu lớn lao, những hoài vọng cao cả, nhưng nó nào trọn vẹn được cho đến cả cuộc đời...cuộc đời của những giọt sương, đọng lại khi đêm đần xuống, làm mát cho những tán lá cây, long lanh cùng bầu trời huyền ảo.... Cuộc đời của những giọt sương, tan vội vã khi ngày dần đến, hòa mình vào không khí và biết mất vĩnh viễn trên dời.... Cuộc đời của những giọt sương, tuần hoàn cũng niềm hạnh phúc, lạc quan với những vì sao nhưng không trọn vẹn với những điều ước muốn... Cuộc đời của những giọt sương, mãi mãi là thế....


Lòng tôi không bao ước muốn mặt trời lên lúc ấy cũng sẽ ra đi
Hạnh phúc dẫu thật mong manh lòng bình yên tôi ko tiếc nuối
Bao hận thù chẳng còn trong tôi và hờn ghen cũng sẽ cứ thế ra đi
Cùng tôi...sẽ tan vào hư vô...

Trái tim của giọt sương...trái tim của tình yêu...trái tim của sự khát khao hạnh phúc....trái tim cô gái với cái nắm chặt nghẹ ngào của chàng trai...trái tim của những ước mơ không bao giờ phai nhạt...


Một ngày mới nắng lên xanh màu là hạnh phúc cũng sẽ tan mau
Đừng tiếc nuối những gì đã qua rồi dù niềm vui mới đến
Cuộc đời biết thế nhưng tôi vẫn cười, hạnh phúc dẫu chỉ có trong mơ
Vì đã sống trong đời trái tim của những giọt sương.
***********************************
Khi đêm về trải dài trên bãi cát
Sương hiện mình qua những dọc phi lao
Sương vô hình mang màu sắc ngôi sao
Đang lấp lánh trên bầu trời huyền ảo


Sương vui sướng không bao giờ sầu não
Dẫu biết rằng mai sớm sẽ li tan
Từng hơi nước đi mãi chớm hoang mang
Sương lấp lánh cho màu đêm lãng mạn.


Rồi xuân lại cho màu trời choạng vạng
Sương hòa hồn cùng hoa sắc lung linh
Sương vương mình cho những đóa hoa xinh
Sương làm mát cho đời thêm hoàn chỉnh


Màu hạ đến cho nắng vàng bịn vịn
Sương tan mình khi nắng chớm lên cao
Sương không buồn khi gió đến lao xao
Đêm khi xuống sương vẫn là huyền ảo.


Rồi thu nay cây âm thầm làm mẫu
Những đốm vàng le lấp biếc như mơ
Những đoạn đường rực rỡ muốn nên thơ
Thu đi đến cho đời thêm mừng rỡ


Lại đông sang cho âm thầm đến sợ
Sương êm đềm mạnh mẽ hóa vô tâm
Từng hoa tuyết trắng xóa, đóa sương trong
Rơi đều xuống trên nền sân thăm thẳm.


Ngày nắng mới cho mai rồi lan tỏa
Mặt trời lên kí ức bỗng hiện về
Dù vẫn biết ngày qua là dĩ vãng
Nhưng không buồn hạnh phúc bỗng lê thê.
 

Jinđô

Đội phó chuyên môn FCBSG
Đầu quân
19/9/09
Bài viết
303
Được thích
1
Điểm
18
Tuổi
36
Barça đồng
0
Theo truyền thuyết,khi Thượng đế ạo ra những con người đầu tiên - tổ tiên của chúng ta, thì thời ấy, mỗi người đều có 4 mắt, 2 mũi, 4 chân, 4 tay...Sau đó, Ngài thấy rằng nếu cứ để yên như vậy thì con người mạnh mẽ quá, vượt quá quyền năng Thựơng đế, nên Ngài đã chẻ đôi con người thành 2 nữa, và quẳng đi khắp nơi. Con người lớn lên cảm nhận về sự thiếu hụt, khiếm khuyết của mình, vì vậy, mỗi người chúng ta cố gắng đi tìm một nưa đã mất, đang lẫn khuất đâu đó, tìm kiếm lại cảm giác hợp nhất toan vẹn ban đầu. Ai may mắn thì tìm được một nữa cuộc đời òn lại của mình người ấy sẽ hạnh phúc. Nhiều khi chúng ta nhầm lẫn, ngộ nhận, hoặc suốt đời có cảm giác đơn độc vì không tìm thấy một nữa đích thực của mình. Nhà thơ Vũ Quần Phương đã mô tả cảm giác hẫng hụt nay như sau:

Có khi nào trên đường đời tấp nập
Ta vô tình bỗng đi lươt qua nhau
Bước lơ đãng chẳng ngờ đang để mất
Một tâm hồn ta đợi đã từ lâu?

Tình yêu thực ra không xuất hiện từ thời khởi thuỷ nhân loại, cũng không phải bản năng chúng ta hưởng từ loài vật, càng không phải phản xạ sinh lý đơn thuần. Tình yêu là sản phẩm muộn của tiến trình phát triển của nhân loại. Có lẽ nó bắt đầu manh nha xuất hiện, từ chế độ hôn nhân cá thể - từ khi xã hôi phân chia giai cấp. Ở thời trung cổ bắt đầu phát triển sự tôn thờ tình yêu. Thời đó tình yêu mơi chỉ là tình thân e dè, bộc lộ dưới dạng tình yêu kiểu Hiệp Sĩ, nằm bên ngoài hôn nhân và bao giờ cũng mang dấu ấn của ngoại tình - tình yêu bên ngoài hôn nhân pháp lý, không được xã hội thừa nhận. Hàng thế kỷ trôi qua để con người đạt được sự thừa nhận quyền tự do yêu đương và cho đến tận thơi nay, quyền đó được thực hiện tương đối rộng rãi trên khắp trái đất.
Bàn đến tình yêu là chuyện của muôn đời, quy luật của muôn đời. Cha ông ta xưa kia bắt đầu từ việc tưởng như tình cờ " bỏ quên cái áo trên cành hoa sen" để rồi nên duyên vợ chồng. Lớp trẻ bây giờ cũng noi gương các bâvj tiền bối. Nhà thơ phạm công trứ ngẫu hứng từ câu ca dao " Đêm qua tát nước đầu đình", đã viết về tình yêu hiện đại như sau:

Lẽ nào người lại vô tình
Bỏ quên chiếc áo trên cành hoa sen?
Giống người tôi mấy lần quên
Một quyển sách ở nhà bên, để rồi...
Tôi tin đêm ấy trăng ngời
Tay người biết nói, mắt người lên men
Chiều đời, Trời nảy cành sen
Xui cho kẻ vắt bỏ quên áo mình...

Mẹ cha tat nước đầu đình
Đẻ ra cả lũ đa tình, hay..quên!

Thật khó có thể để đưa ra một định nghĩa thật sự chuẩn xác về tình yêu. Tình yêu là gì? Nó biểu hiện như thế nào? Và tại sao ta chỉ yêu người này ma không thể yêu người khác? Tình yêu - cho đến thời điểm này - vẫn còn là một trong những điều bí ẩn mà nhân loại không ngừng tìm hiểu và khám phá. Palaton - triết gia cổ Hy Lạp - viết: " Eros là thị đồng và là người bạn đời của thần Ái tình Vênus y được thụ thai đúng vào ngày nữ thần này ra đời, và bản chất của y là yêu cái đẹp. Tình yêu của con người chính là sự say mê của con người đối với một cơ thể đẹo đang độ thanh xuân. Khi ai đó thoạt đầu chỉ yêu thích cơ thể thì những ý nghĩ đẹp sẽ nảy sinh. Và lúc này người ta bắt đầu quý trọng tâm hồn". Ngay từ buổi đầu tình yêu nam nữ đã mang tính chất nhiều mặt, trong đó có say mê nồng nàn, có quyến luyến cảm thông, có ham muốn mãnh liệt. Người Hy Lạp cổ cho rằng Eros có sưc mạnh huyền bí.
Tommy - một cậu bé 10 tuổi - khi đươc yêu cầu định nghĩa tình yêu, đã nói: " Theo em, tình yêu là một cái gì đó làm cho người con trai và người con gái tự nhận thấy họ đẹp, trong khi tất cả người khác đều không nhận thấy. Cái gì ấy đã khiến họ nhồi sát lại bên nhau trên cùng một chiếc ghế ở công viên, mặc dù bên cạnh có nhiều chiếc ghế khác, còn bỏ trống.Chính cái gì ấy đã khiến họ chỉ im lặng đưa mắt nhìn nhau đầy ẩn ý, khi có người lạ trong phòng, và nói huyên thuyên về bướm hoa mộng mơ khi họ tưởng trong phòng chỉ còn lại có mình họ. Về chuyện tình yêu, hiện nay em chỉ biết có bấy nhiêu thôi".
Nền tảng của tình yêu - đó là sự hấp dẫn giới tính. Sự hấp dẫn thể xác đóng một vai trò quan trọng.
Tình yêu - đó là thái độ lựa chọn riêng biệt của mỗi cá nhân đối với một người khác giới, là sự cảm tình, là lòng say mê, là tình cảm đáp lại, là một nhu cầu thật sự cần thiết của con người.Các nhà thơ diễn tả nó bằng lời, các nhạc sĩ tả bằng âm thanh, các hoạ sĩ có thể tả bằng những phương tiện của nghệ thuật tạo hình, còn hai người yêu nhau - họ chỉ có thể cảm nhận tình cảm đó mà thôi, chứ không thể giải thích và định nghĩa nó được.
Nhà văn vĩ đại Uyliam Sêchxpia đã từng nhận xét về tình yêu như sau:" Đối với những vật tầm thường và thấp kém hoàn toàn không đáng giá, tình yêu có thể thổi vào hình hài và phẩm giá. Tình yêu không nhìn bằng mắt, mà nhìn bằng trí tưởng tượng. Trí tưởng tượng của tình yêu không ưa sự phán xet. Người ta bảo thần Ái tình là một đứa trẻ, vì nó thường lầm lẫn khi lựa chọn. Giống như bọn trẻ con ngỗ nghịch không giữ lời cam kết khi nô đùa, thần Ái tình là một đứa bé bội ước ở khắp nơi".
Khái niệm tình yêu, các cảm xúc yêu đương, độ lâu dài, sức mạnh, độ sâu nặng của các cảm xúc này ở mõi người là khác nhau. Lep Tônxtooicho rằng, có bao nhiêu trái tim thì có bấy nhiêu loại tình yêu. Tâm lý học hiên đại phân biêt 6 màu sắc - 6 phong cách tình yêu:
1/ Eros - TY đam mê nồng nàn, say đắm, mong muôn chiếm hữa về thể xác.
2/Ludus - TY, trò chơi có tính chât hưởng lạc, khong sâu nặng về mặt tình cảm, dễ có khả năng phản bội thay đổi.
3/ Storge - TY là tình bạn trầm lặng, tha thiết, vững bền.
4/ Prama - TY tính toán, nặng về lý trí, thường chịu sự kiểm soát của ý thức.
5/ Manhia - TY ám ảnh có tính chất phi lý, mà tiêu biểu là sự tin tưởng và lệ thuộc quá mức váo đối tượng ham muốn.
6/ Agape - TY dâng hiến không vụ lợi, tổng hơp của Eros và storge.
Thưc ra không ó công thức chung về tình yêu - một chìa khoá vạn năng thích hợp cho tất cả mọi người. Giống như câu chuyện cổ tích " Alibaba và 40 tên cướp", trong tình yêu, mỗi người, mỗi người chúng ta đều có con đườn đi riêng, một câu thần chú riêng hiệu nghiệm. Có thể là vừng ơi, đậu phụng ơi, bắp sú ơi, lúa ơi... Mỗi người tự sáng tạo cho mình một bí quyết riêng nào đó, rấ độc đáo.
Những lí do khiến 2 người nam nữ xích ại gần nhau cũng cực kì đa dạng. Có rất nhiêu lý thuyêt khác nhau về sự lựa chọn này. Khởi đầu của tình yêu bao giờ cũng có vẻ như một sự ngẫu nhiên, tình cờ, mộ sự sắp đặt ngẫu hứng vô tình của số phận. các cụ xưa gọi đó là duyên, duyên kỳ ngộ, duyên hạnh ngộ... Ca dao có câu:

Thiên duyên kỳ ngộ gặp chàng
Khác nào như thể phượng hoàng gặp nhau
Nguyễn Du tưng viết:

Người đâu gặp gỡ làm chi
Trăm năm có biết duyên gì hay không?
Từ những gặp gỡ tình cờ như vậy cho đến khi xuất hiện những rung cảm sâu xa mãnh liệt:

Đêm nằm lưng chẳng tới giường
Mong cho tới sáng ra đường gặp em
Hoặc:

Gió đau gió mát sau lưng
Bụng sao bụng nhớ người dưng thế này?
Trong ca dao xưa đã có những câu tuyệt vời nói về lực hút, lực hấp dẫn lôi cuốn kỳ lạ bí ẩn giữa 2 bạn trẻ khác giới:

Anh như táo rụng sân đình
Em như gái dở đi rình của chua
Đôi ta bắt gặp nhau đây
Như con bò gầy gặp bãi cỏ non
Chẳng chè chẳng chén so say
Chẳng thương chẳng nhớ sao hay đi tìm?
...
 

Jinđô

Đội phó chuyên môn FCBSG
Đầu quân
19/9/09
Bài viết
303
Được thích
1
Điểm
18
Tuổi
36
Barça đồng
0
Bạn

Ngày xưa lúc còn học mẫu giáo, ta có rất nhiều bạn. Bạn trong lớp. Bạn trong trường. Bạn hàng xóm và bạn quen ngẫu nhiên ở đâu đó. Tất cả các bạn ta đều nhớ tên, bằng chứng là mỗi lần sinh nhật ta đều mời hết thảy mọi người không quên một ai. Lúc đó chẳng nghĩ gì, chỉ biết vui là chính. Nếu có giận thì cũng chỉ có một lý do duy nhất là giành giật đồ chơi của nhau mà thôi.

Cái thời quần xanh áo trắng, ngày hai buổi vác cặp đến trường, bạn của ta là những người trong nhóm. Học với nhóm, chơi với nhóm, ăn với nhóm. Ngoài ra, ta chẳng thèm chơi với ai nếu đó không phải là những người trong nhóm. Nhưng rồi, ta phát hiện nhóm chẳng vui như mình nghĩ khi những người có mặt luôn nói xấu những người vắng mặt. Chỉ đến khi ta trở thành nhân vật chính trong câu chuyện thêm bớt thì ta mới biết rằng bạn không cần thiết phải là số nhiều.

Ba năm cấp ba ở trường trung học, ta chỉ còn hai người bạn… thân. Theo ta, bạn thân là người luôn bên cạnh mình trong mọi hoàn cảnh vui, buồn. Bạn thân là bạn của riêng ta và giữa chúng ta sẽ không có một người bạn khác nào xen vào được. Nhưng chính ta đã nhận ra đây là điều vô lý khi ta yêu... một người khác phái.

Đến lúc trưởng thành, lăn lộn giữa cuộc đời, ta mới biết ngoài bạn mình còn có kẻ thù. Kẻ thù đa dạng lắm, có khi nó là bạn, có khi nó là đồng nghiệp thậm chí nó có thể là người thân của ta. Và ta chỉ nhận ra nó khi bị nó đâm vào tim vài nhát chí tử. Cuối cùng, nhìn lại bạn ta chẳng còn ai.

Bây giờ, ta lại kết bạn. Ta thích ai thì người đó là bạn. Ai tốt với ta thì người đó là bạn. Ta có thể làm bạn với bất cứ ai, chỉ cần người đó không gây tổn hại đến ta. Sau bao nhiêu mất mát và tổn thương, ta đã tâm niệm sống ở trên đời nên thêm bạn bớt kẻ thù. Bạn bè không nhất thiết phải như thế này, như thế nọ nhưng bạn bè thật sự sẽ không bao giờ quay lưng bỏ đi khi ta thật sự cần giúp đỡ.
 

Zubiray

La Masia
Đầu quân
17/4/11
Bài viết
83
Được thích
0
Điểm
6
Tuổi
34
Barça đồng
0
Tặng cả nhà câu chuyện trong 1 ngày mưa :) ... 5cm/s

Tặng cả nhà câu chuyện trong 1 chiều mưa :) Hãy đọc và cảm nhận ... :)
5cm/s – vận tốc rơi của nước mắt?

Một ngày Hà Nội lênh láng trong nước mưa, nước cống dềnh lên nhuộm con đường nhựa lúc nâu lúc đen xì. Chiếc xe máy của tôi không thoát khỏi số phận ngâm mình trong mưa phố và “bất đắc kì tử chết máy giữa đường”. Vậy là tôi ì ạch như đang dắt một chú bò về xóm trên những cánh ruộng ru mình trong làn nước. Luồn lách mãi tôi tìm về được ngõ nhỏ, nước sâu hoắm lăn tròn theo từng vệt bánh xe nặng nề, mệt mỏi như chính tâm trạng tôi lúc này. Uớt sũng, mỏi nhừ. Tôi sẽ tắm, sẽ ăn, sẽ ngủ, và sẽ chỉ chui rúc trong nhà xem ảnh thiên hạ chụp lụt cho qua những ngày mưa thê thảm. Tôi ghét mưa – những cơn mưa ngập ngụa, dầm dề và nặng nề thế này càng làm tôi khó chịu đến nỗi có thể nối cáu lên và văng tục bất cứ lúc nào.
Tôi gặp em trong hoàn cảnh ấy.



Em nhỏ xíu, mặt trẻ non, em như con mèo con bị mắc mưa chui rúc trong một mái hiên tạm bợ nhưng không tránh được ướt . Hai bên mai dài ôm lấy gò má bợt ra vì lạnh, chốc chốc lại có những giọt nhỏ li ti rơi xuống khuấy động những vòng tròn cợt nhả trong làn nước đục ngầu, tôi đã tự hỏi “em đang khóc hay nước mưa không lưu luyến gò má lạnh đang rơi?”. Thật ngạc nhiên, lúc này tôi không còn vội vàng với bình nóng lạnh chưa đầy nước ấm trong nhà tắm, chăn êm hay những gói mì úp nóng hổi. Em nhợt nhạt và lơ đãng nhìn mọi thứ như một con mèo không bao giờ nhận ra bóng mình trong gương, còn tôi là người chủ nhà tự nhiên không nổi cáu, chỉ kiên nhẫn khẽ run mình trong nước mưa chờ đợi…Bỗng chuông điện thoại của tôi vô duyên vang lên vô tình đánh thức em tỉnh lại. Em vội vã dắt chiếc xe đạp đang vẫn bị nước nghiến chặt sang một bên, khẽ cúi đầu như một lời xin lỗi thiếu mất âm thanh. Tôi dắt chiếc xe máy lên dốc thềm nhà với đủ những tạp âm, tiếng nước kêu bì bõm… nhưng không chứa bất kì hàm ý gì .Cánh cửa sách nặng nề kéo đóng lại, âm thanh rít tai, còn em – vẫn chơ vơ ở đó.

Có thể lúc đó tôi đã qua vô tâm, hoặc giả nếu biện minh, tôi chỉ muốn nói rằng tôi quá mệt. Trời mưa, và những vết sẹo lại cháy xót lên mỗi khi nước mưa rớt vào. Mọi cô gái đến, ở lại và đi qua đời tôi đều ôm mình với những cơn mưa buồn thảm.


Vào nhà, tôi tắm, tôi ăn mì, tôi online còn em vẫn lặng lẽ ngồi trong làn nước lặc lè trôi. Tôi kéo cửa, âm thanh inh tai lại làm em tỉnh giấc. Em quay ra nhìn tôi ngơ ngác như kẻ vô gia cư ngủ rông bị chủ nhà bắt được. Tôi chìa tay đưa cho em chiếc ô, không một âm thanh nào tồn tại. Em nắm lấy chiếc ô, cả thế giới quanh tôi vẫn lặng im.

Cho đến khi em hỏi:

- Anh có biết vận tốc rơi của nước mắt la bao nhiêu centimet một giây không?

Tôi nhìn em khó hiểu:

- Anh chỉ biết vận tốc rơi của cánh hoa anh đào là năm centimet một giây thôi .

Cánh cửa kéo lại kêu inh tai.

Em ngồi lặng im. Những lời nhận xét đầu tiên về em bắt đầu vang lên trong não tôi, với tôi, em là một con bé 9X tự kỉ.


Trời ngừng mưa, nước rút, mọi thứ trở về thường nhật, một vài đồ gỗ trong nhà tôi bị mục, rau muống lên mười nghìn một mớ và trong một chiều man mác gió, em lại lặng lẽ đứng bập bềnh bên cánh cửa sắt thiếu dầu nhà tôi.

Em tươi tỉnh và nhẹ nhàng trong bộ đồng phục học sinh. Chiếc xe đạp im ắng nghiêng mình trên chân chống cạnh thềm, em nở nụ cười xinh như gió nhẹ của buổi chiều hiền lành hôm đó. Em đưa tôi chiếc ô kèm theo một lời cảm ơn thành tiếng. Tôi cầm, gật đầu như một câu “không có gì" thiếu mất âm thanh. Em vội vã hỏi ngăn tiếng nặng nề của chiếc cửa sắt chuẩn bị réo lên:

- Sao anh biết vận tốc rơi của cánh hoa anh đào là năm centimet một giây ?

Tôi nhún vai :

- Anh xem trong một bộ phim.

Tôi mở cửa, còn em lại càng vội vã.

- Em mời anh ăn kem để cảm ơn về chiếc ô nhé?

- Để hôm khác, hôm nay anh bận.

Nói rồi tôi vội vàng đóng cửa. Tôi không muốn đụng vào một con bé 9x tự kỷ.


Tôi quên lời tôi nói còn em nhớ lời mời của em. Vào một sáng trời quang, nắng hây hây thơm mùi ấm áp, em chờ tôi, em bước ra từ cửa sắt, cánh cửa đã được bôi dầu không kêu đinh tai nữa. Em như một con mèo rình mồi chỉ chờ tôi xuất hiện và chộp lấy. Em không e dè, sợ hãi, em leo lên xe, vòng tay qua eo tôi, dựa đầu vào vai tôi đều đều như buồn ngủ. Tôi khẽ lắc đầu nghĩ lại sự e thẹn như cánh quỳnh của em hai lần gặp trước. Tôi kệ em và em kệ tôi nghĩ gì.

Em ăn kem, em thao thao nói như một bé mèo òm tỏi đòi mẹ. Tôi nghe, lúc đầu hơi phiền nhưng khi em im lặng tôi lại thấy thế giới chìm vào tẻ nhạt. Rồi em lại nói những chủ đề không đầu không cuối, không mở không kết và tôi thấy thế giới lại rộn ràng với những màu sắc linh tinh, lộn xộn mà rực rỡ.

Em đứng trước cửa nhà tôi nhiều hơn, một vài lần tôi đưa em đi ăn, một vài lần tôi nói bận để em lặng lẽ về. Một vài lần tôi có quá nhiều việc nên ghét sự nheo nhéo đau đầu của em, một vài lần tôi nhớ giọng em khi thế giới trong tôi như sợi giây chão căng ra đầy những tẻ nhạt. Tôi không hỏi em là ai, không hỏi em từ đâu đến, cũng không hỏi sao hôm đó em đứng lặng trước cửa nhà tôi, càng không bao giờ hỏi giọt nước nhỏ từ mặt em lăn xuống và chôn mình vào dòng lênh láng đục ngầu kia rốt cuộc là thứ gì. Em không tự trả lời, không hỏi lại tôi, chỉ giải thích hôm đó nước ngập quá cao, em không đủ sức ngăn dòng cản của nước để dắt xe đạp về nhà nên tự chọn một mái hiên ngồi nghỉ. Em lặng một lúc, nhìn bâng quơ rồi nói :

- Và em đã gặp anh!

Lại một ngày mưa khác, em chờ tôi trước cửa nhà. Tôi đi làm về giữa trời mưa bay rơm rớm mắt, tôi nhìn thấy dưới tà áo mưa lấp phất trong gió một cặp tình nhân trên chiếc SH sáng loáng thấp thoáng khuôn mặt cô bạn gái cũ. Thất vọng, buồn phiền, tôi nổi cáu, tôi bảo em về, đừng đến làm phiền tôi nữa, tôi mệt mỏi lắm rồi. Em chững lại trước thái độ của tôi, nhẹ nhàng như hôm đầu tôi gặp. Em khẽ hỏi: “Tại sao?”. Tôi gắt gỏng nói là tôi thấy em quá đỗi phiền phức. Rồi em nói…

- Em yêu anh!

Tôi gạt phắt đi, tôi hỏi tại sao, em nói em không thể lí giải, em không biết. Có thể vì tôi dịu dàng đưa em chiếc ô, có thể vì tôi trả lời câu hỏi “nhảm nhí” của em hoặc có thể là vì tôi đơn thuần nghe em “lảm nhảm”. Nhưng có quan trọng đâu, yêu chỉ là yêu thôi.

Tôi nói em đang tự huyễn hoặc mình về tôi, rằng em thật nhố nhăng, rằng những thứ nhảm nhí đó không làm nên tình yêu, rằng em chỉ là một con bé với những mộng tưởng om xòm, một bé xì tin 9x bị ám ảnh bởi tình yêu sét đánh và chẳng có lý do gì – để không – vì - lí - do – gì mà yêu một người.

Em vẫn nhẹ nhàng hỏi, giọng chìm bẵng đi trong rừng âm thanh gắt gỏng, đùng đoàng của tôi, như giọt nước trên mặt em tan hư vô trong dòng ngập ngụa:

- Anh có tình cảm với em không?

Tôi im lặng. Có thể tôi có, có thể tôi vô tâm hoặc giả nếu được biện minh, tôi chỉ muốn nói rằng tôi đã quá mệt mỏi và thiếu tin tưởng vào tình yêu, nhất là với một cô nhóc choai choai, không xuất xứ, không gắn bó thời gian, không ràng buộc. Những người yêu cũ của tôi chín chắn, có qui tắc, nghiêm túc và quen với tôi một thời gian lâu dài trước khi nói lời yêu kì diệu. Nhưng rồi cũng vì lí do này, lý do khác lại chia tay huống hồ em chỉ là một con bé không suy nghĩ, đến đi thất thường như những con mèo không kìm kẹp, như những cơn mưa không qui tắc thoắt đổ, thoắt tạnh để lại trời oi.

Nhưng… sao tôi lại không thể nói được cái từ “không” vỏn vẹn năm kí tự.

Tôi im lặng.

Em chờ đợi.

Tôi im lăng ….

Em chờ đợi

….

Và em nói:

- Anh sẽ cho em đĩa phim “ 5cm 1 giây” chứ? Khi đó em sẽ biến mất khỏi cuộc đời anh!

Tôi thấy thế giới yên ắng hơn. Em cầm chiếc đĩa ra về. Hôm đó trời mưa. Mưa rồi lại tạnh, đường khô, lá khô, những mái nhà khô như mưa chưa từng xuất hiện trên sa mạc. Đột nhiên tôi thấy…

Thế giới quanh tôi bớt ồn ã một cách khó chịu… nó… hoàn toàn yên lặng…


1 ngày trôi, 2 ngày trôi em không tìm đến.

1 tuần trôi, 2 tuần trôi, em không đến.

Rồi 1 tháng,

Rồi vào đông, mùa khô, mưa ngừng rơi. Tôi thôi không đếm thời gian nhưng không thể quen được với sự im lặng vốn có trong cuộc đời mình.

Mưa ngừng rơi không có nghĩa là mưa không rơi. Sa mạc khô cằn mãi không có nghĩa là sa mạc mãi mãi khô cằn.





Vào một ngày mưa, tôi không kìm được nỗi nhớ để tìm đến nhà anh. Tôi 17 tuổi, đắm chìm trong những cảm xúc được khuếch đại của tuổi dậy thì. Những nỗi đau, những ước vọng, ảo tưởng rỗng nát phềnh tướng lên. Nhưng tình cảm tôi dành cho anh thì không như vậy. Chả có lý do gì để một con bé mới lớn không thể yêu thật lòng, và chả có lý do gì bắt tình yêu là thứ bất qui tắc thành một khuôn mẫu trả lời cho câu hỏi “tại sao” ?

Tôi chờ anh trong khi cơn mưa nhuộm người tôi ướt sũng. Nước chảy lênh láng thành từng giọt trên gò má và khi thấy anh… nước mắt tôi cũng nhẹ chảy trộn với nước mưa.

Anh ngạc nhiên, nhẹ đỗ xe bước xuống . Anh đưa bàn tay sũng nước lau khuôn mặt ướt nhẹp của tôi, rồi cúi xuống nhìn thẳng vào mắt tôi, anh hỏi câu hỏi đầu tiên!

- Là nước mưa hay nước mắt?

Tôi bỡ ngỡ trước câu hỏi đơn thuần, còn anh yên lặng khẽ run mình trong mưa chờ đợi.



Tôi chìa đĩa gửi trả anh. Đó là một bộ phim hoạt hình bằng tiếng Nhật nên tôi xem không hiểu. Anh đẩy lại đĩa về phía tôi rồi đèo tôi về. Tôi vẫn ôm qua eo anh thiu thiu như một chú mèo buồn ngủ. Tôi nghĩ rằng, chắc anh sẽ nghĩ tôi dai dẳng, hư hỏng, dễ dãi, một con bé xì – tin dạn dĩ tầm thường. Nhưng tôi kệ anh và anh kệ tôi nghĩ gì.

Tối hôm đó anh hỏi thêm tôi hai câu hỏi nữa, là tên và số điện thoại rồi ra về không nói gì thêm.

Vào một tối muộn, anh gọi điện đến, bảo tôi bật đĩa, khi nào anh bảo tôi ấn play thì bắt đầu. Tôi khó hiểu nhưng vẫn luống cuống làm theo. Anh đếm đến ba, tôi ấn cho phim chạy và từ đầu dây bên kia, anh bắt đầu dịch. Nó khớp hoàn hảo với từng giây nhân vật trong phim nói, khớp hoàn hảo với nội dung phim. Nắm chặt ông nghe tôi bất giác nhìn quanh phòng, anh không ở đây vậy làm sao anh có thể? Tôi hỏi, anh vẫn chỉ đều đều dịch… Rôi tôi thấy loáng thoáng trong điện thoại những âm thanh khác đang chìm trong giọng nói ngọt ngào của anh. Nó là thứ tiếng Nhật được phát ra từ một chiếc tivi giống hệt lời thoại của bộ phim tôi đang xem… Anh đang cùng tôi xem phim, dịch cho tôi qua một chiếc điện thoại. Anh vẫn chỉ đứng bên lề cuộc sống của tôi và chỉ cho tôi đứng bên lề của sống của anh. Tôi hiểu ra điều ấy và khi cánh hoa đào đầu tiên trong phim bắt đầu rụng cũng là lúc nước mắt của tôi bắt đầu rơi. Khi cánh hoa đào đó chạm đất la khi nước mắt của tôi rơi nhẹ xuống sàn nhà . Giọng anh nhẹ nhàng, trầm ấm hơn khi dịch cho tôi lời của nhân vật nữ nói với nhân vật nam:

- Anh biết không? Vận tốc rơi của cánh hoa anh đào là 5cm một giây đấy.

Còn tôi quay ra trả lời câu hỏi đầu tiên và cũng là câu nói đầu tiên khi tôi gặp anh mà giọng nghẹn lại:

- Anh biết không? Vận tốc rơi của nước mắt là 5cm một giây đấy.

Anh bỗng im lặng không nói, còn tôi im lặng không giục, tôi và anh để thứ âm thanh trong ti vi miết mải trôi đi trong một thời gian dài. Nhưng rốt cuộc tôi và anh cũng đã “cùng nhau” xem được hết bộ phim dù theo một cách thật khác.



Rồi một ngày mở lại phim, tôi phát hiện ra nước mắt của tôi thôi không khớp với vận tốc 5cm 1 giây nữa .
Một vĩ nhân đã từng nói “Đời vốn không buộc mình vào qui tắc nào cả. Đơn giản chỉ là bản năng và sự dũng cảm”.

Chưa bước vào cuộc sống của nhau không có nghĩa là sẽ không bước vào.

Ai biết được vận tốc để có thể yêu một người là bao nhiêu cm một giây?

Và ai biết được, cần bao lâu để có thể hết yêu một người!

Chỉ là hãy cứ bước đi, cho đến khi bản thân thấy mình nên dừng lại .

Just going!
 

Gió

Nông dân Chém Gió
Đầu quân
16/10/09
Bài viết
3,203
Được thích
20
Điểm
38
Barça đồng
0
Một clip nghệ thuật khéo léo của một cô họa sĩ người Ukraine, sử dụng cát để vẽ lên những bức tranh về thế chiến thứ 2, bi kịch và đau khổ nhưng có một cái kết thật hạnh phúc

[ame]http://www.youtube.com/watch?v=3Rea3cyWyVc&feature[/ame]​

Độc đáo và vô cùng cảm động. (nền nhạc là những bài hát đã quen thuộc với nhiều thành viên trên forum - không liên quan đến Barça nhé =,.=)
 

Xã viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Chủ đề mới nhất

Giới thiệu

  • Barçamania Việt Nam thành lập từ năm 2005. Chúng tôi không thiên vị trong các thảo luận, đảm bảo thông tin chính xác không giả mạo. Chúng tôi cam kết xây dựng diễn đàn lành mạnh và phi lợi nhuận.
Top